Chương 4047: Con của Nhân Quân! (2)
Chương 4047: Con của Nhân Quân! (2)Chương 4047: Con của Nhân Quân! (2)
Ba người chúng ta có hai người là Đại Chiến cảnh, một người Tiểu Thiện Cảnh, còn không làm gì được hắn sao?
Dứt lời, hai tay hắn vẫy, trong phút chốc, không gian xung quanh chấn động mạnh, ngay sau đó, từng ánh sáng màu vàng từ trong cơ thể hắn tràn ra, những kim quang này giống như từng con rắn nhỏ bắn nhanh vê phía Dương Diệp.
Huyên kỹ!
Chỉ trong chớp mắt, Dương Diệp trực tiếp bị những kim quang này bao phủ, một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang lên trong không trung, ngay sau đó, vô số đường kiếm quang chợt bạo phát ra.
Âm!
Một mảnh ánh sáng màu vàng lập tức nổ tung, cùng lúc đó, một đường kiếm quang lập tức đi tới trước mặt người thanh niên này, tuy nhiên, nam tử trung tuổi kia chắn ở trước mặt người thanh niên này, hai tay hắn tản ra ngọn lửa thiêu đốt hừng hực trực tiếp va chạm vào kiếm của Dương Diệp!
Mà vào lúc này, một chân đột nhiên đá vào trên chuôi thanh kiếm kia.
Xuy!Kiếm lao đi với tốc độ thần tốc, lập tức đâm vào trước ngực nam tử trung tuổi kia, hai mắt nam tử trung niên lập tức trợn tròn. Mà lúc này, Dương Diệp đang muốn ra tay, đúng lúc này, nam tử trungl tuổi kia đột nhiên vọt tới trước, sau đó hai tay ôm lấy vai của Dương Diệp.
Nam tử trung niên cười găn nói:
- Dương Diệp, mọi người cùng đồng quy vu tận!
Dứt lời, trong ccơ thể hắn chợt phát ra một ngọn lửa, nó chợt bao phủ lấy Dương Diệp cùng hắn.
Nhưng trong phút chốc.
Âm!
Một ánh sáng trắng nổ tung trong ngọn lửa này, ngay sau đó, một knam tử từ trong ngọn lửa này đi ra, phía sau nam tử này, là ảo ảnh của một rồng lớn màu trắng.
Thiên Long hộ thểit
Dương Diệp giơ tay lên đánh ra một chưởng, ngọn lửa ở bên cạnh hắn liền trực tiếp biến mất.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt người thanh niên phía xa này cuối cùng cũng lộ vẻ nghiêm trọng, còn có chút kiêng ky.
- Điện hạ đi trước đi!
Lão già kia đột nhiên mở miệng lần nữa. Người thanh niên nhìn về phía lão già:
- Cẩn thận!
Dứt lời, hắn xoay người thân hình rung lên và biến mất ở phía xa.
Dương Diệp cười nói:
- Liều mạng vì người như thế có đáng giá không?
Lão già từ từ nhắm hai mắt lại, hai tay hắn chuyển động, trong phút chốc, xung quanh hắn xuất hiện từng thanh khí kiếm mờ ảo.
Lúc này, Dương Diệp đột nhiên nói:
- Thân là kiếm tu, sao có thể để cho mình thành kiếm nô của người khác? Lòng có ràng buộc, kiếm lại có ràng buộc.
Lúc này, lão già kia đột nhiên mở mắt nhìn vê phía Dương Diệp:
- Cảm ơn đã đánh thức, đáng tiếc muộn mất rồi. Hi vọng có kiếp sau, nếu như ta vẫn làm kiếm tu, kiếm của ta nhất định sẽ không nô lệ trở thành của người khác.
Dứt lời, toàn thân hắn đột nhiên biến mất, trong phút chốc, mấy vạn kiếm quang giống như cuồng phong mưa rào bắn nhanh qua.
Đây là một kiếm cuối cùng của lão giài
Dương Diệp lắc đầu, sau đó bước ra một bước, mấy vạn kiếm quang đột nhiên ngừng lại. Kiếm Vực!
Dương Diệp lợi dụng Kiếm Vực mạnh mẽ trấn áp những kiếm khí này, nhưng chúng cũng không biến mất.
Dương Diệp thoáng động tâm niệm, ba mươi sáu thanh kiếm đột nhiên xuất hiện ở bên trong Kiếm Vực, trong phút chốc, trong phạm vi vạn dặm có kiếm quang giăng kín.
Vô Địch Kiếm Trận!
Ba hơi thở sau, ở đó khôi phục lại yên tĩnh.
Tay phải của Dương Diệp nhẹ nhàng vung lên, những kiếm quang lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
- Đây là Kiếm Vực. . .
Đối diện Dương Diệp, lão già kia thì thâm giống như mất hồn vậy.
Âm!
Lúc này, phía sau Dương Diệp đột nhiên xuất hiện một đôi cánh chim, trong phút chốc, hắn đã xuất hiện trong tinh không ngoài mấy chục vạn dặm.
Một nam tử điên cuồng chạy trong tinh không mênh mông, nam tử này chính là nhi tử của Nhân Quân. Từ sau khi trải qua giao đấu trước đó, hắn biết rõ ba người bọn họ không làm gì được Dương Diệp, cho nên hắn quyết đoán lựa chọn chạy trốn. - Ba mươi hơi thởi
Nam tử nhìn chằm chằm vào phía xa:
- Ba mươi hơi thở sau sẽ an toàn!
Tốc độ của hắn lại nhanh hơn.
Mà vào lúc này, sắc mặt nam tử đột nhiên thay đổi, hắn chợt ngừng lại, ở phía trước cách hắn không xa có một đường kiếm quang hạ xuống, kiếm quang tản đi, một nam tử xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Người thanh niên nhìn chằm chằm vào phía nam tử kia:
- Dương Diệp quả thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Dương Diệp toét miệng cười:
- Không sai, ta chính là muốn chém tận giết tuyệt.
Dứt lời, thân hình run lên và trực tiếp biến mất.
Phía xa, vẻ mặt của người thanh niên chợt biến đổi, hai tay khép lại sau đó chợt vỗ về phía trước.
Âm!
Một lực lượng cường đại từ trong hai tay hắn trút ra, nhưng lực lượng này vẫn không thể ngăn cản được kiếm quang của Dương Diệp. Kiếm quang kia mạnh mẽ phá vỡ lực lượng kia, sau đó tiến quân thân tốc... Xuy!
Kiếm quang hiện lên, cơ thể người thanh niên này cứng đờ.
Mà lúc này, Dương Diệp xuất hiện ở phía sau người thanh niên này. Người thanh niên trợn tròn hai mắt, môi khẽ giật, muốn nói gì đó. Lúc này, Dương Diệp đã trở tay đâm một kiếm.
Xuy!
Đầu của người thanh niên này trực tiếp bay ra ngoài.
Mà lúc này, không gian ở sâu bên trong tỉnh không xa xôi này bắt đầu chấn động mãnh liệt. Có người đang mạnh mẽ xuyên qua không gian, muốn từ không gian này đi ral
Không cần phải nói, nhất định là người tới cứu người thanh niên này.
Dương Diệp hơi cong khóe miệng, tay phải cắm thanh kiếm vào trong vỏ và bước vào tư thế chuẩn bị!