Chương 4103: Nho Tổi (2)
Chương 4103: Nho Tổi (2)Chương 4103: Nho Tổi (2)
Dương Diệp theo nam tử trung niên đi tới trước cái cây kia, nữ tử váy trắng nói:
Đây là chí bảo của Thần tộc ta, Thân Hư Thụi
Dương Diệp khẽ gật đầu:
Người vừa rồi đã nói với ta rồi!
- Biết hắn là ai sao?
Nữ tử váy trắng đột nhiên hỏi.
Dương Diệp lắc đầu.
- Nho TổINữ tử váy trắng nói:
- Cho dù hắn là lão tổ Nho gia kia, một trong mấy người đỉnh phong của đại thiên vũ trụ. Cũng là hắn phá hủy kế hoạch của chúng ta lần này. Tuy nhiên không sao cả, chết nhiều Thánh Nhân như vậy đã đủ với chúng ta rồi!
Dương Diệp nói:
- Các ngươi thật sự muốn đánh Bách tộc sao?
- Đánh Bách tộc?
Nữ tử váy trắng mỉm cười, sau đó nói: - Tất nhiên là không, đừng nói chúng ta, chỉ sợ bốn nhà lớn cũng sẽ không đi đổ máu cùng Bách tộc, bởi vì điều này là vô nghĩa. Phải biết rằng đánh địch tổn thương một vạn, tự hại mình tám nghìn, Thần tộc ta cũng sẽ không đổ máu cùng Bách tộc!
Dương Diệp nói:
- Vậy các ngươi muốn làm gì?
Nữ tử váy trắng nói:
- Ngươi rất muốn biết sao?
Dương Diệp im lặng.
Lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên vung tay phải lên, trong phút chốc, cái cây xung quanh Dương Diệp cùng nữ tử váy trắng kia đột nhiên mờ ảo, dần dần, cái cây kia biến mất.
Thoáng cái, nữ tử đột nhiên điểm xuống phía dưới, trong phút chốc, mặt nước bên dưới hai người đột nhiên tách ra, ngay sau đó, hai người trực tiếp rơi vào trong đó.
Chậm rãi hạ xuống.
- Đi đâu vậy?
Dương Diệp hỏi.
Nữ tử váy trắng cười nói:
- Có lợi cho ngươi, ngươi tin không? Lợi à?
Dương Diệp không hiểu.
Nữ tử váy trắng không nói gì thêm.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Dương Diệp rốt cuộc vẫn hỏi. Hắn thật sự rất tò mò về thân phận của người trước mắt này. Bây giờ, cho dù hắn ở rất gần đối phương, nhưng hắn vẫn không nhìn thấy được gương mặt của đối phương.
Nữ tử váy trắng im lặng một lát, sau đó nói:
- Sau này ngươi sẽ biết!
Lại rơi xuống!
Dương Diệp cười gượng, nếu đối phương không muốn nói, hắn cũng không hỏi.
Dương Diệp cười gượng, nếu đối phương không muốn nói, hắn cũng không hỏi.
Hai người tiếp tục rơi xuống, không biết qua bao lâu, hai người cuối cùng rơi xuống đất. Theo nữ tử váy trắng dẫn dắt, hai người đi về phía xa. Hai người đi ở trong nước, thế giới trong nước hoàn toàn ám, cho người ta một loại cảm giác đặc biệt nặng nề.
Áp lực! Dương Diệp cảm nhận được một chút áp lực.
Không biết đi bao lâu, nữ tử váy trắng đột nhiên ngừng lại. Ở cách hai người không xa có một quan tài màu đen. Ở bốn góc của quan tài có bốn sợi dây xích màu vàng một đầu khóa chặt cái quan tài này, một đầu khác lại tiến vào trong không gian.
- Giúp ta một chuyện!
Lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên nói.
Dương Diệp nhìn về phía nữ tử váy trắng, nữ tử khẽ nói:
- Bên trong quan tài này là một vị tiên hiên của Thần tộc ta, hắn bị lão tổ Nho gia kia phong ấn ở đây, dây xích này có văn khí của lão tổ Nho gia, trừ khi mấy lão tổ khác ra tay, nếu không sẽ không thể chặt đứt bốn sợi dây xích. Quên mất, còn có một vật có thể chặt dây xích này.
- Kiếm của ta?
Dương Diệp nói.
Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu:
- Kiếm của ngươi là do mấy vị lão tổ trước đây liên thủ chế tạo, có thể nói hắn là bảo vật đỉnh phong hậu thiên. Tuy kiếm linh của hắn chưa thức tỉnh, nhưng văn khí trong bốn sợi dây xích này đã bị vô số năm ăn mòn, cũng không còn mạnh như trước. Cộng thêm thân chí của vị tiên hiên Thần tộc ta đã tỉnh táo, cho nên ngươi cùng hắn nội ứng ngoại hợp, có thể phá hỏng bốn sợi dây xích này!
Dương Diệp khẽ gật đầu, không từ chối. Hắn đi tới trước quan tài này, sau đó lấy ra Kiếm Thủ. Dường như nghĩ tới điều gì, hắn quay đầu lại nhìn vê phía nữ tử váy trắng:
- Vậy vì sao Nho Tổ không ngăn cản ngươi?
Nữ tử váy trắng nói:
- Kẻ địch của hắn không phải Thần tộc ta, kẻ địch của Thần tộc ta cũng không phải hắn, ít nhất tạm thời không phải là Nho gia hắn. Cho nên hai bên chúng ta lựa chọn không xâm phạm lẫn nhau.
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Ta hiểu rồi!
Nói xong, hắn giơ kiếm liền chém về phía trước mặt.
Xuy!
Một đường kiếm khí sắc bén phá không rời đi.
Âm!
Dương Diệp lại trực tiếp bay ngược ra ngoài mấy vạn trượng!
Nữ tử váy trắng đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, sau đó điểm một cái ở phía sau lưng hắn, Dương Diệp lập tức ngừng lại. Lúc này, nữ tử váy trắng nói:
- Sử dụng Kiếm Vực, dốc hết toàn lực!
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó thi triển ra Kiếm Vực, hai tay hắn giơ kiếm chợt chém mạnh về phía trước.
Oongl
Một tiếng kiếm ngân chói tai đột nhiên vang vọng ở trong đáy biển này.
Lúc này, quan tài phía xa này đột nhiên chấn động mạnh, một lực lượng cường đại từ trong đó chấn động ra.
Âm!
Bốn sợi dây xích này trực tiếp hóa thành hư vô.
- Cuối cùng cũng đi ra rồi!
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên ở trong không trung.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lên, trong phút chốc, hắn biến sắc và giơ kiếm liên chém về phía trước mắt.
Âm!
Dương Diệp trực tiếp chấn động bay ra ngoài, cùng lúc đó, kiếm trong tay hắn đã biến mất.