Chương 4117: Tỉnh lại! (2)
Chương 4117: Tỉnh lại! (2)Chương 4117: Tỉnh lại! (2)
Lúc này, không ai còn nghĩ tới chuyện để ý tới Dương Diệp nữa. Trong sự tập trung chú ý của mọi người, lò rèn kiếm kia nổ tung ra, một thanh kiếm từ trong đó chậm rãi bay ra.
Kiếm ThủI
Nhìn thấy thanh Kiếm Thủ, ánh mắt của tất cả mọi người ở đó lập tức nóng lên.
Đây chính là thân vật của đại thiên vũ trụ!
Đúng lúc này, Nhân Quân đột nhiên đi tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những người xung quanh này lập tức nhíu mày. Mà lúc này, Nhân Quân đột nhiên nói:
- Các vị, kiếm này có linh, nàng sẽ tự lựa chọn theo ai, nếu như các vị muốn cưỡng ép, ta thấy vẫn nên miễn đi. Ta cũng sẽ không cường đoạt, về phần nàng lựa chọn ai, mọi người tùy cho số phận được không?
Nghe thấy Nhân Quân nói vậy, tất cả mọi người ở đó ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đều biểu thị không có ý kiến khác.
Kiếm Thủ trôi lơ lửng ở nơi đó, mà giờ phút này, ánh mắt tất cả mọi người ở đó đều tập trung vào trên Kiếm Thủ, Dương Diệp cũng đang nhìn Kiếm Thủ, bây giờ Kiếm Thủ cho hắn cảm giác không bình thường. Áp lực!
Ở trên Kiếm Thủ này, hắn cảm nhận được một uy áp vô hình.
Lúc này, Nhân Quân đột nhiên nói:
- Kiếm Thủ, năm đó ngươi sinh ra vì Bách tộc, bây giờ, Thân tộc đã quay lại, ta hi vọng ngươi có thể giúp đỡ Bách Tộc chúng ta, để chúng ta liên thủ diệt sạch Thần tộc, trả lại thái bình cho đại thiên vũ trụ này được không?
Kiếm Thủ lơ lửng trên không trung, không có động tĩnh.
Nhân Quân còn muốn nói gì đó, lúc này, Kiếm Thủ đột nhiên lướt đến trước mặt nữ tử bên cạnh. Nữ tử này chính là nữ tử đã dẫn theo Dương Diệp đi tới Vùng đất Kiếm Khư kia.
Nữ tử nhìn chằm chằm Kiếm Thủ:
- Thế nào? Muốn cắn nuốt ta sao?
Đúng lúc này, mũi kiếm Kiếm Thủ đột nhiên ấn vào giữa chân mày của nữ tử kia, nữ tử cũng không hề né tránh, chỉ nhìn Kiếm Thủ.
Trong chớp mắt yên lặng, một giọng nói thanh thúy đột nhiên từ trong Kiếm Thủ truyền ra:
- Căn nuốt ngươi rõ ràng là có lợi ích rất lớn với ta. Nhưng nếu ngươi đã nắm giữ linh trí của mình thì đây là cơ duyên của ngươi, cũng là phận số của ngươi. Đi thôi, không được dính vào chuyện của thế gian, chuyên tâm tu luyện, ngày khác chưa chắc đã không thể tiến thêm một tầng!
Nữ tử kia im lặng rất lâu, sau đó nói:
- Ngươi chính là ta khảm, có ngươi, suốt đời ta cũng không có cách nào tiến thêm một bước!
- Ngươi sai rồi!
Kiếm Thủ đột nhiên khẽ nói:
- Ta cũng không phải ngươi khảm, ngươi khảm là bản thân ngươi. Đột phá mình đạo kia khảm, lòng của ngươi lại có thể tự tại, tâm ngươi tự tại mà muốn tiến thêm một bước sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Nữ tử nhìn thẳng vào Kiếm Thủ:
- Vì sao? Ngươi nên biết nếu như bây giờ ngươi cắn nuốt ta sẽ có thu hoạch gì! Tại sao lại muốn buông tha?
Kiếm Thủ nói:
- Sau này ngươi sẽ hiểu rõ. Rời đi, rời khỏi đại thiên vũ trụ đi xa một chút.
Nữ tử nhìn Kiếm Thủ rất lâu, cuối cùng nàng xoay người rời đi.
Xung quanh không có ai ngăn cản.
Nữ tử kia đi tới bên cạnh Dương Diệp rồi nàng đột nhiên ngừng lại, sau đó liếc nhìn Dương Diệp:
- Muốn mạng sống thì bảo nàng chọn ngươi.
Dứt lời, thân hình run lên, trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.
Chọn mình?
Dương Diệp khẽ cười, tính cách của Kiếm Thủ và hắn thật sự không hợp. Kiếm Thủ cũng không phải là một thanh kiếm giết chóc. Dương Diệp hắn lại là một người giết chóc. Trước đây đối phương không thức tỉnh, cộng thêm Hồng Mông tháp nên đối phương mới theo hắn, bây giờ đối phương đã tỉnh táo, vậy còn đi theo hắn sao?
Bất kể thế nào, Dương Diệp vẫn quyết định thử.
Dương Diệp nhìn về phía Kiếm Thủ và định nói, Kiếm Thủ lại đột nhiên nói:
- Cảm ơn trước đó đã giúp đỡ, tuy nhiên duyên phận giữa ta và ngươi dừng ở đây.
Nghe vậy, Dương Diệp có chút xấu hổ.
Đối phương từ chối hắn!
Nghe thấy Kiếm Thủ nói vậy, những Thánh Nhân xung quanh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, thật may Kiếm Thủ không lựa chọn Dương Diệp, nếu không mọi chuyện sẽ có chút phiền phức. Mà bây giờ, bọn họ có cơ hội này.
Nhân Quân đột nhiên nói:
- Chúng ta đã đi chung một thời gian, ta...
Kiếm Thủ đột nhiên ngắt lời Nhân Quân nói:
- Có biết vì sao trước đây ta bằng lòng theo Hiên Viên Đế không?
Không đợi Nhân Quân trả lời, Kiếm Thủ lại nói:
- Trước đây tâm của hắn đúng là buộc chặt lấy Nhân tộc, không có quá nhiều tình cảm riêng tư. Mà ngươi, ngoài mặt thì Nhân Quân ngươi vì Nhân tộc, nhưng thật ra lại vì mình.
Vẻ mặt Nhân Quân có chút khó coi.
Kiếm Thủ lại nói:
- Nhân nghĩa đối với ngươi chính là người phục ngươi, ngươi sẽ dùng nhân nghĩa, người không phục ngươi, ngươi lại giết chóc. Đây không phải là nhân nghĩa, cái gọi là nhân nghĩa là phải dung thứ cho người, có rộng lòng, phải vô tư. Mà ngươi lại không có.
Nhân Quân trâm giọng nói:
- Ở thế gian này, sợ rằng ngươi không tìm được một người nào như vậy đâu.
Đúng lúc này, trước ngực Dương Diệp có một cái đầu nhỏ đột nhiên chui ra, nhìn xung quanh, cuối cùng, ánh mắt nàng nhìn Kiếm Thủ. Rất nhanh, nàng bỗng nhảy ra ngoài, ngay sau đó, ở trong ánh mắt mọi người, nàng bay đến mặt Kiếm Thủ trước và ôm lấy Kiếm Thủ.
- Làm càn!
Lúc này, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên ở trong không trung, ngay sau đó, một lão già thò tay trực tiếp chộp về phía nàng.
Áp lực mạnh mẽ trực tiếp bao phủ lấy vật nhỏ kia, làm cho nàng không có cách nào nhúc nhíchI
Phía xa, sắc mặt Dương Diệp đại biến và muốn ra tay, mà vào lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên ôm thanh kiếm kia liên chém về phía trước mặt.
Giờ phút này, ở đó trở nên yên tĩnh.
Trong mắt tất cả mọi người đầy vẻ khó tinl
Phía xa, cơ thể của lão già ra tay đột nhiên tách ra, máu tươi theo ngũ tạng chảy đầy đất.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nàng xem nhìn Kiếm Thủ trong tay mình. Lợi hại như vậy sao?
Đột nhiên, nàng dường như nghĩ tới điều gì, xoay người nhìn vê phía Nhân Quân, tiếp theo, nàng cầm theo Kiếm Thủ nhảy về phía Nhân Quân. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nhân Quân biến sắc: - Ngươi không cần làm loạn! Mọi người: