Chương 4134: Vô hạn! (1)
Chương 4134: Vô hạn! (1)Chương 4134: Vô hạn! (1)
Lần này, nơi đến của hắn chính là Phật gia!
Dương Diệp rời khỏi di tích tiên sử và đi tới trong tinh không mênh mông.
Phật gia ở lối vào Phật giới, lối vào Phật giới ở Yêu giới.
Phật giới thuộc về Thánh địa, là không gian độc lập được mở ra ở trong đại thiên vũ trụ, ở xung quanh mảnh không gian này đều có trận pháp cường đại bảo vệ, muốn mạnh mẽ tập kích đột phá hàng rào không gian để bước vào trong đó, sợ rằng cũng chỉ có cường giả cấp bậc lão tổ mới có thể làm được.
Dương Diệp hắn bây giờ hoàn toàn làm không được.
Bởi vậy, Dương Diệp tới đến Yêu giới trước.
Bởi vì có địa đồ đại thiên vũ trụ cùng với vị trí của bốn nhà lớn do Đạo gia cho hắn, Dương Diệp rất nhanh đã tìm được vị trí lối vào Phật giới. Tuy nhiên, điều làm cho hắn có chút bất ngờ là ở lối vào này tự nhiên có một con yêu thú trấn giữ.
Đối phương mặc dù không có hiện thân, nhưng Dương Diệp đã cảm nhận được khí tức của đối phương. Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, sau đó nói:
- Đại biểu Đạo gia tới thăm hỏi Phật gia, vẫn... Đúng lúc này, giọng nói của Dương Diệp hơi ngừng lại, bởi vì một khí tức khủng khiếp đột nhiên bao phủ toàn thân hắn, cùng lúc đó, một móng lớn đột nhiên từ trong đám mây thò ra, sau đó chợt võ về phía vị trí của Dương Diệp.
Cái vỗ này giống như núi lớn hạ xuống, vô cùng kinh người!
Hai mắt Dương Diệp híp lại, trong con ngươi có sát ý thoáng hiện.
Oongl
Một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng ở nơi đây, ngay sau đó, một điểm kiếm quang phóng lên cao.
Âm!
Trong đám mây, móng lớn kia đột nhiên nổ tung ra, cùng lúc đó, trong một ngọn núi lớn trước mặt Dương Diệp truyền đến một tiếng gầm thét giận dữ.
Dương Diệp cong khóe miệng, thoáng cái, toàn thân hắn trực tiếp biến mất...
Vèol
Ngọn núi lớn kia đột nhiên nứt ra.
Khi Dương Diệp muốn xông vào, đột nhiên đụng phải một tôn tại khổng lồ đi ra. Âm!
Theo một tiếng nổ lớn rung trời vang lên, hai bên ngọn núi âm âm đổ nát. Mà giờ phút này, Dương Diệp trở lại chỗ cũ. Cách hắn không xa xuất hiện một con thú lớn cao tới trăm trượng.
Thú lớn có hình dạng giống như Ưng, tuy nhiên, đầu nó lại giống như hổ, hai mắt lớn như quả dưa hấu, bên trong lộ ra hung quang. Mà ở trước ngực của nó có một vết kiếm, vết kiếm sâu không thấy đáy, lúc này máu tươi đang không ngừng từ trong vết kiếm tràn ra.
Dương Diệp liếc mắt nhìn đối phương, sau đó nói:
- Tại hạ Dương Diệp, đại biểu Đạo gia đến Phật gia...
Dương Diệp nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì con thú lớn này đã xông về phía hắn.
Trực tiếp ra tay!
Hai tay Dương Diệp chậm rãi nắm chặt lại, xoay người, Đoạn Tội xuất hiện ở trước mặt của hắn, trong phút chốc, hắn cầm Đoạn Tội, người như lôi điện lao tới.
Xuy!
Cách đó không xa, từ đỉnh đầu của con thú lớn này đột nhiên có một vòi máu bắn ra, con thú lớn này kêu rên một tiếng. Tuy nhiên, nó vẫn chưa dừng tay, mà đánh một chưởng về phía vị trí của Dương Diệp. , Dương Diệp cũng không hề né tránh, mà chân phải nhẹ nhàng xoay tròn, cả người hóa thành một đường kiếm quang bắn ra nhanh như điện chớp.
Xuy!
Một kiếm này dễ dàng phá vỡ bàn tay lớn của con thú lớn này, tốc độ của một kiếm này không giảm, Dương Diệp lập tức đi tới đỉnh đầu của con thú lớn này, sau đó giơ kiếm trong tay lên bổ xuống.
Nếu như bổ trúng, nhất định có thể mở ra một rãnh máu trên đỉnh đầu của con thú lớn. Mà rõ ràng con thú lớn này cũng biết điều đó, lập tức lùi lại phía sau, tránh thoát một kiếm này, tuy đầu tránh thoát nhưng cơ thể nó lại không thể nào tránh thoát, kiếm kia trực tiếp bổ vào trên vai của con thú lớn này.
Xuy!
Một vòi máu bắn ra, con thú lớn này lại phát ra một tiếng kêu rên!
Dương Diệp vẫn chưa dừng lại, cả người giống như một con bướm lượn qua bụi hoa, không ngừng chớp hiện xung quanh con thú lớn, theo hắn không ngừng hiện lên, từng cột máu không ngừng từ trên thân của con thú lớn này bắn ra.
Con thú lớn này cũng không phải là cấp Thánh Nhân, nhưng ít nhất là Đại Thiện Cảnh đỉnh phong, có thể nói năng lực phòng ngự của nó đặc biệt khủng khiếp, cộng thêm hình thể của nó, bởi vậy, tuy kiếm của Dương Diệp phá vỡ được phòng ngự của nó, làm cho nó chảy rất nhiều máu, nhưng lại không thể tạo thành vết thương trí mạng cho nó.
Tuy nhiên, Dương Diệp không vội, cứ dây dưa, không bao lâu, mặt đất ở đó đã có thể nói là máu chảy thành sông.
Mà khí tức của con thú lớn này đã càng ngày càng yếu.
Tiếp tục thế này nữa, nó sẽ bị Dương Diệp giết chết.
Khoảng một khắc, hai chân của con thú lớn này đột nhiên bị một đường kiếm quang cắt đứt, thoáng cái, con thú lớn này trực tiếp ngã vào trên mặt đất.
Oong!
Theo một tiếng kiếm ngân vang lên, Dương Diệp rơi vào trước mặt con thú lớn này, mà vào lúc này, một giọng nói đột nhiên từ phía xa truyền đến:
- Vẫn mong Dương thí chủ nương tay!
Dương Diệp quay đầu lại, cách đó không xa có một nam tử trung niên trên người mặc tăng bào đang chậm rãi đi về phía hắn.
Thánh Nhân!
Dương Diệp liếc mắt nhìn đối phương, sau đó nói: - Cho ta lý dol
Nam tử mặc tăng bào này chắp hai tay lại trước ngực, thi lễ với Dương Diệp:
- Dương thí chủ, tục ngữ nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Nó mặc dù là yêu thú, nhưng cũng là một sinh mạng, nếu như Dương thí chủ đồng ý bỏ đồ đao xuống, tha cho nó một mạng, cũng là một công đức lớn.
Dương Diệp nói:
- Là vừa nó muốn giết ta trước, bây giờ ta giết nó chắc hẳn là thuộc về tự vệ, không phải sao?
Nam tử mặc tăng bào này nói:
- Nó sở dĩ muốn giết Dương thí chủ là bởi vì nó nhận lệnh trấn giữ nơi đây, Dương thí chủ không được Phật gia ta mời lại tự ý bước vào nơi đây, cho nên nó mới có thể ra tay với ngươi!
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Thì ra là thế, xem ra là ta không phải.
Nói xong, hắn thu hồi kiếm.
Nam tử mặc tăng bào này liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Mọi người đều nói Dương thí chủ là một người không nói đạo lý, nhưng tiểu tăng xem ra Dương thí chủ rất biết nghe đạo lý! Dương Diệp cười nói: