Chương 4147: Không phải Thần tộc ta làm! (2)
Chương 4147: Không phải Thần tộc ta làm! (2)Chương 4147: Không phải Thần tộc ta làm! (2)
Kiếm thủ chỉ linh nói:
- Trong những người ta biết, chỉ có Hiên Viên đế có thể...
- Không không.
Nam tử không tay lắc đầu,
- kiếm đạo của người này so với Hiên Viên đế thì mạnh hơn nhiều.
- Hả?
Trong thanh âm của Kiếm thủ chỉ linh mang theo vẻ không tin.
Nam tử không tay cười nói:- Hiên Viên đế năm đó nếu không có ngươi, hắn cũng chỉ vậy mà thôi. Mà kiếm đạo của người này mạnh ở tâm của hắn, không có kiếm tốt, hắn vẫn cường đại, hoặc là nói, hắn đã khinh thường không thèm dùng kiếm, bởi vì trên đời này người có thể khiến hắn dùng kiếm đã rất ít.
Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó trâm giọng nói:
- Kiếm đạo của hắn đã đạt tới cực hạn của bản thân hiện tại, hắn hiện tại, địch nhân lớn nhất là chính hắn.
- Chính hắn?
Kiếm thủ chỉ linh khó hiểu. Nam tử không tay lắc đầu,
- Không nói những cái này nữa. Ra mặt gặp ngươi, là muốn nói với ngươi, hiện tại đại thiên vũ trụ đã không phải là đại thiên vũ trụ năm đó, đại thiên vũ trụ hiện tại không đáng để ngươi hy sinh bản thân. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, là muốn xác định ngươi có ác ý hay không, hiện tại xem ra, quả thật là ta nghĩ nhiêu rồi.
Nói xong, nam tử không tay xoay người muốn đi.
Mà lúc này, kiếm thủ chỉ linh lại nói:
- Hắn bị bách tộc đuổi giết, ngươi không quan tâm à?
- Quan tâm làm gì?
Nam tử không tay lạnh lùng nói:
- Nam nhân không trải qua đau khổ thì làm sao mà trưởng thànhđược? Ta sở dĩ ra mặt, là vì có một số người ỷ lớn hiếp nhỏ, phá hỏng một số quy củ. Kỳ thật, hắn rất may mắn, lão tử năm đó khi ra ngoài tung hoành thiên hạ chẳng có ai ở đằng sau giúp đỡ cả.
Nói đến đây, hắn xoay người nhìn về phía chân trời, nơi đó, là hướng mà Dương Diệp vừa đi.
Qua mấy hơi, nam tử không tay lại nói:
- Nam nhân không khó nhọc thì chỉ là phế vậy. Đi đây, còn phải gặp một người nữa.
Ở tại chỗ, kiếm thủ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất phía chân trời...
Di tích tiên sử.
Nam tử không tay tới di tích tiền sử, hắn nhìn lướt qua bốn phía, chân phải đột nhiên giậm nhẹ, trong nháy mắt, kiến trúc thần bí đó lặng lẽ xuất hiện trước mặt hắn.
Mà lúc này, một tiếng rống giận dữ đột nhiên truyền đến, sau đó, một con yêu thú đột nhiên xông ra đánh tới nam tử không tay.
- CútI
Nam tử không tay hô một chữ, yêu thú đó trực tiếp bị một cỗ lực lượng đánh cho bay ra xa mấy vạn trượng.
Nam tử không tay không để ý tới yêu thú đó, trực tiếp tiến vào trong kiến trúc thần bí, rất nhanh, hắn hắn trước cỗ quan tài.
- Có việc gì à?
Bên trong quan tài truyên ra một đạo thanh âm.
Nam tử không tay quan sát bốn phía, sau đó nói:
- Địa phương này có chút môn đạo! Ừ, hình như là một truyền tống trận!
- Có việc gì à? Người tiền sử lại hỏi.
Nam tử không tay nhìn về phía trước mặt trước mặt,
- Ta không quan tâm tiền sử nhất tộc ngươi có mục đích gì, muốn làm gì, nhưng, ta không hy vọng các ngươi tính kế hắn, ngươi có biết người ta là ai không.
Người tiền sử trâm mặc một lát, sau đó nói:
- Thì ra là thế.
Sau một tiếng đồng hồ.
Nam tử không tay ly khai tiền sử tiên sử, mà vào nháy mắt hắn bỏ đi, hắn cúi đầu kiến trúc thần bí phía dưới,
- Không hổ là tiền sử nhất tộc! Dòng phân thân này của ta thật đúng là không làm gì được các ngươi!
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn vê cuối chân trời,
- Mẹ nó, bản sự không lớn mà năng lực gây chuyện thì không nhỏ...
Nói xong hắn trực tiếp biến mất...
Yêu tộc.
Đây là một dãy sơn mạch, từng tòa núi nối với nhau, vô biên vô hạn.
Sâu trong sơn mạch, trên một cây đại thụ, Dương Diệp đứng trên đỉnh cây, ngắm nhìn sơn mạch xa xa. Ở bên cạnh hắn, là Tiểu Bạch.
Qua hồi lâu, Dương Diệp quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch,
- Tiểu Bạch, ngươi có thể hút bao nhiêu linh khí?
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó móng vuốt nhỏ vung vẩy, ý của nàng ta là cũng không biết, bởi vì nàng ta chưa từng thỏa sức mà hút.
Dương Diệp trầm giọng nói:
- Ngươi có thể hút sạch linh khí của Yêu giới này không?
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nàng ta nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng, nàng ta nghĩ nghĩ, sau đó móng vuốt nhỏ lại vung vẩy.
Ý là có thể thử!
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Hút đi, hút sạch linh khí của Yêu giới, ừ hút cẩn thận một chút, chính là đừng để người khác biết là ngươi đang hút, hiểu chưa?
Tiểu Bạch nhìn lướt qua bốn phía, cuối cùng, nàng ta gật gật đầu, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Dương Diệp, hai móng vuốt nhỏ của Tiểu Bạch múa loạn, bắt đầu hút, mà đúng lúc này, hai mắt Tiểu Bạch đột nhiên trợn lên, nàng ta nhìn về phía Dương Diệp, Dương Diệp cũng kinh ngạc, - Ngươi bắt đầu rồi à?
Tiểu Bạch vội vàng lắc đầu.
- Gặp quỷ rồi!
Dương Diệp kinh ngạc nói.
Bởi vì linh khí chung quanh đang biến mất với tốc độ cực nhanh, mà đây không phải là Tiểu Bạch làm, Tiểu Bạch vẫn chưa bắt đầu hút!
Đúng lúc này, một nữ tử mặc váy dài màu trắng xuất hiện trước mặt Dương Diệp và Tiểu Bạch.
Chính là quân sư của Thần tộc!
- Lạ lắm à?
Nữ tử váy trắng nói.
Dương Diệp nói:
- Các ngươi xuống tay nhanh thật!
Nữ tử váy trắng khẽ lắc đầu,
- Không phải Thần tộc ta làm!
- Hải
Dương Diệp lập tức ngây ngẩn cả người.