Chương 4155: Vũ trụ bất diệt, nó bất vong! (2)
Chương 4155: Vũ trụ bất diệt, nó bất vong! (2)Chương 4155: Vũ trụ bất diệt, nó bất vong! (2)
- Không!
Xa xa, khóe mắt Dương Diệp như muốn rách ra, cả người trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang bắn về phía dị vật.
Vào lúc này, trong mắt Tiểu Bạch không hề có vẻ sợ hãi, nàng ta chỉ nhìn về phía Dương Diệp ở bên cạnh, sau đó vung móng vuốt nhỏ, giống như đang cáo biệt.
Khi móng vuốt của dị vật sắp tóm được Tiểu Bạch, một tiểu cô nương đột nhiên đứng ở trước mặt Tiểu Bạch.
Móng vuốt nhỏ khi đang muốn tóm tiểu cô nương thì đột nhiên giống như điện giật rụt lại.
Lúc này, Dương Diệp và Hồng Mông tháp đã tới nơi.
Dương Diệp ôm Tiểu Bạch vào trong lòng. Thân thể hắn đang run rẩy.
Bất kể là đối mặt với cường giả nào, cho dù là đối mặt với lão tổ, Dương Diệp hắn cũng chưa từng sợ như vậy. Lần này, hắn thật sự rất sợ. Sợ mất đi Tiểu Bạch, sợ mất đi thân nhân!Tiểu Bạch thì bình tĩnh hơn nhiều, đầu nó cọ cọ vào má Dương Diệp, sau đó thì an ủi Dương Diệp.
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía Hồng Mông tháp, - Ngươi bảo hộ nàng ta, được không?
Hồng Mông tháp không trả lời, nhưng nó lại bay trên Tiểu Bạch, một cột sáng vàng trực tiếp bao phủ Tiểu Bạch. Dương Diệp nhìn thấy cột sáng đó, hiện tại, trừ phi là lão tổ xuất thủ, bằng không, Tiểu Bạch chắc là sẽ được an toàn.
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía dị vật, lúc này dị vật đang đối kháng với Thiên Tú.
Thiên Tú chậm rãi tiến về phía dị vật, dị vật nhìn Thiên Tú, lệ khí trong mắt dần dần biến mất, Dương Diệp phát hiện, trong mắt của dị vật đã xuất hiện vẻ kiêng kị!
Kiêng kị Thiên Túi
Dương Diệp nhìn về phía Thiên Tú, Thiên Tú rốt cuộc là có lai lịch gì? Không ngờ có thể khiến dị vật này kiêng kị!
Thiên Tú vẫn đang tiến về phía dị vật, Dương Diệp do dự một thoáng, cuối cùng vẫn không lựa chọn ngăn cản Thiên Tú, bởi vì trực giác nói với hắn, dị vật đó không dám ra tay với Thiên Tú.
Lúc này, Thiên Tú đột nhiên xiết chặt quyền đầu,
- Tiểu Bạch là bằng hữu của ta...
Kỳ thật, nàng ta cũng rất sợ hãi. Nhưng, phẫn nộ lại thắng sợ hãi.
Đúng lúc này, Thiên Tú đột nhiên ngẩng đầu nhìn dị vật, dị vật nheo mắt, sau đó lui về phía sau trăm trượng.
Thiên Tú lạnh lùng nhìn dị vật, dị vật cũng nhìn Thiên Tú, cứ như vậy, cuối cùng dị vật do dự một thoáng, sau đó thân hình run lên, ly khai Hồng Mông tháp!
Đi rồi!
Sau khi dị vật đi, Hồng Mông tháp đột nhiên run lên, hóa thành vô số luồng ánh sáng vàng chắn ở cuối chân trời. Cùng lúc đó, tiểu tuyền qua trong cơ thể Dương Diệp cũng xuất hiện ánh sáng vàng.
Hiển nhiên, đây là phòng ngự Hồng Mông tháp bày ra. Hiện tại dị vật đó đừng hòng dễ dàng tiến vào Hồng Mông tháp. Lúc trước Hồng Mông tháp không phòng bị, đó là bởi vì nó có lòng tin đối với bản thân, mà hiện tại, nó tất nhiên cũng không e ngại dị vật đó. Nhưng nếu dị vật đó một lòng chỉ muốn tìm Tiểu Bạch gây phiền, nó cũng không làm gì được, cho nên nó lựa chọn bố trí phòng ngự.
Trong Hồng Mông tháp.
Dương Diệp đi tới bên cạnh Thiên Tú, hắn xoa đầu Thiên Tú, sau đó nói:
- Không sao chứ?
Thiên Tú khẽ lắc đầu,
- Ta, ta vừa rồi rất tức giận, sau đó ta cảm thấy có thứ gì đó sắp thức tỉnh.
- Sắp thức tỉnh.
Dương Diệp ngồi xuống, sau đó nói khẽ:
- Ngươi có biết là cái gì sắp thức tỉnh không?
Thiên Tú lắc đầu,
- Ta vừa tức giận liền cảm thấy nó muốn thức tỉnh. Nhưng, mẹ ta nói, phải chờ sau khi ta lớn lên mới có thể thật sự tức giận, cho nên, mẫu thân khi chết, nàng ta cũng không tôi ta tức giận.
Nói đến đây, nàng ta tạm dừng một chút, sau đó lại nói:
- Vừa rồi, nó muốn giết Tiểu Bạch, ta, ta thật sự rất tức giận!
Lúc này, Tiểu Bạch đi tới trước mặt Thiên Tú, sau đó móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng xoa đầu Thiên Tú, mặt tươi cười, hiển nhiên, là đang an ủi Thiên Tú.
Dương Diệp nói khẽ:
- Nghe lời mẫu thân ngươi đi, sau này đừng tùy tiện tức giận, được không?
Thiên Tú nói khẽ:
- Được, cần Tiểu Bạch và ca ca không gặp nguy hiểm, ta sẽ Dương Diệp gật đầu, sau đó cười nói:
- Được, quyết định vậy đi. Ừ, ca ca ra ngoài bàn việc, các ngươi chơi với nhau nhé.
Dương Diệp ly khai Hồng Mông tháp.
Lúc này, Đinh Thược Dược đang đứng ở trước mặt hắn.
Dương Diệp nhìn Đinh Thược Dược, Đinh Thược Dược trâm mặc một lát, sau đó nói:
- Nó chính là Âm Trọc linh, xuất sinh không rõ ràng, thích ăn tất cả linh vật, khi vừa xuất hiện, linh vật của đại thiên vũ trụ thiếu chút nữa bị nó diệt sạch. Cuối cùng, Thần tộc ta để đạt được sự trợ giúp của vũ trụ chỉ linh, thế là ra tay giúp vũ trụ chỉ linh phong ấn nó. Mà hiện tại, Thần tộc ta để đối phó với một số người, phải giải phong ấn cho nói
- Làm thế nào để giết được nó!
Dương Diệp đột nhiên hỏi.
Đinh Thược Dược nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Không giết được, năm đó Thích Thiên tộc trưởng cũng không giết được nó. Vũ trụ mà chưa diệt thì nó cũng chưa vong.