Chương 4168: Động thủ thử xem! (1)
Chương 4168: Động thủ thử xem! (1)Chương 4168: Động thủ thử xem! (1)
Nam tử thanh niên vừa dứt lời, Minh nữ ngừng lại, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía nam tử thanh niên,
- Thật à?
Ngữ khí rất bình thản.
Mà nữ tử càng bình thản, nam tử đó lại càng cáu.
Nam tử thanh niên đột nhiên vươn tay ra tóm lấy nữ tử, mà nữ tử lại không xuất thủ, khi tay của nam tử sắp tóm tới tóc nữ tử, một bàn tay đột nhiên tóm lấy tya nam tử.
Nam tử thanh niên quay đầu, ở bên cạnh hắn không biết từ khi nào xuất hiện một nam tử.
- Cút ngay!
Nam tử thanh niên cả giận nói. Bùm!
Một bóng người trực tiếp bay ra ngoài, cuối cùng, bóng người này trực tiếp đâm vào một căn nhà, cả căn nhà lập tức đổ sầm.
Một màn này, phát sinh quá nhanh, thế cho nên sau khi nam tử bay đi, ky binh phía sau hắn vẫn chưa có phản ứng.
Có điều lúc này, bọn họ đã phản ứng rồi.
- Càn rỡi Một ky binh giận dữ quát, định xuất thủ.
Hiện trường đột nhiên vang lên những tiếng trâm đục, những ky binh này trong nháy mắt toàn bộ đều bay ra ngoài.
Người chung quanh trực tiếp sợ tới ngây người.
Nam tử vừa xuất thủ tất nhiên chính là Dương Diệp.
Dương Diệp đi tới trước mặt Minh nữ, nói:
- Đã lâu không gặp!
- Quả nhiên là ngươi!
Minh nữ nhìn thẳng vào Dương Diệp.
- Phát hiện ra ta rồi à?
Dương Diệp hỏi.
- Cảm nhận được khí tức của ngươi, có điều, có chút không chắc chắn.
- Tìm chỗ khác nói chuyện nhé?
Minh nữ gật đầu,
- Đi theo tal
Mà đúng lúc này, xa xa đột nhiên vang lên một tiếng quát dữ tợn,
- Các ngươi chết chắc rồi. Dương Diệp quay đầu, chính là nam tử thanh niên lúc trước bị hắn đánh bay.
Dương Diệp lắc đầu, sau đó nhìn vê phía minh nữ,
- Đi thôi!
Minh nữ xoay người rời đi, mà đúng lúc này, nam tử thanh niên đó đột nhiên điên cuồng nói:
- Tiện nhân, lão tử sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, lão tử...
Thanh âm của nam tử thanh niên im bặt.
Bởi vì đầu của nam tử thanh niên đã vô thanh vô tức rơi xuống.
Trong sân đột nhiên im lặng.
Xa xa, Dương Diệp nói:
- Chúng ta đi thôi!
- Vẫn bạo lực như vậy!
- Bệnh cũ, không đổi được.
- Đi theo tai
Dương Diệp đi theo Minh nữ tới một căn nhà bình thường, trong nhà trang trí rất đơn giản, chỉ có mọt cái giường và một bộ bàn ghế. - Tới tìm ta có việc gì?
- Nhị tỷ sắp sống lại rồi.
Nghe vậy, Minh nữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Diệp, sau một hồi, nàng ta nói:
- Ta biết ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.
- Lúc trước nhị tỷ là vì ta mà chết, ta...
- Không cân phải tự trách! Nàng ta coi ngươi là đệ đệ của mình, trong lòng nàng ta ngươi cũng quan trọng như tỷ muội chúng ta.
Dương Diệp nói:
- Không nói những cái này nữa, lân này đến là muốn giao nhị tỷ cho các ngươi, ta nghĩ, chuyện thứ nhất sau khi nàng ta tỉnh lại hẳn là muốn gặp các ngươi!
Minh nữ nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- Được!
Dương Diệp đưa dưỡng hồn quan cho Minh nữ, về phần Tử nhị, Tử nhi hiện tại đã không còn trở ngại, sắp tỉnh lại rồi.
- Đúng rồi hỏi thăm chút chuyện đã.
Dương Diệp đột nhiên nói.
- Ngươi có biết nhiều vê chuyện của điện chủ Thiếu T¡ U của ngươi không? - Tư U điện chủ?
Minh nữ nhíu mày,
- Sao thế?
Dương Diệp lắc đầu,
- Chỉ hỏi chút thôi!
Minh nữ nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Ta không biết nhiêu về chuyện của nàng ta, chỉ biết là nàng ta rất thân bí. Có điều đại tỷ có thẻ là biết một chút.
Thiên nữ!
Dương Diệp nói:
- Thiên nữ đi đâu rồi?
- Linh tộc, nghe nói là muốn tìm gì đó. Đúng rồi, ngươi vì sao lại đột nhiên hỏi chuyện của Thiếu T¡ U điện chủ? Chẳng lẽ nàng ta đã hiện thân à?
Dương Diệp nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu,
- Không có gì quan trọng cả, thôi ta còn có việc, cáo trừ trước nhé, ngày sau sẽ tới thăm ngươi.
Nói xong, Dương Diệp xoay người bước đi, không hê có một chút do dự. Minh nữ cũng không giữ Dương Diệp, chỉ hơi nhíu mày.
Dương Diệp đi được mười lăm phút, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Hai mắt Minh nữ híp lại, ngọc thủ chậm rãi nắm chặt. Mà đúng lúc này, người áo đen đột nhiên lột bỏ áo choàng màu đen.
Lúc này, con ngươi Minh nữ đột nhiên co rút lại,
- Là ngươi!
Người áo đen hơi gật đầu,
- Đi theo tal
Nói xong, người áo đen xoay người rời đi.
Minh nữ đứng tại chỗ trâm mặc một hồi, sau đó đi theo...
Ngoài thành, Dương Diệp mới ra khỏi thành thì bị một nam tử trung niên và ba lão già chặn đường.
Nam tử trung niên quan sát Dương Diệp, sau đó nói: