Chương 4232: Ngô hoàng vô địch! (1)
Chương 4232: Ngô hoàng vô địch! (1)Chương 4232: Ngô hoàng vô địch! (1)
Tượng Hư Linh nữ nứt càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát đã hóa thành một đống bụi bậm.
Nhưng mà, Hoàng Tuyền Thiên Mệnh trong tay pho tượng đã bay tới trước mặt Thiên Tú. Có điều vẫn là trạng thái thạch điêu.
Bên cạnh Thiên Tú, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, móng vuốt sờ sờ, sau đó quay đầu nhìn về phía Thiên Tú
Thiên Tú cũng nhìn về phía Tiểu Bạch, hai tiểu gia hỏa ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Lúc này, Tiểu Bạch tóm lấy Hoàng Tuyền Thiên Mệnh đưa cho Thiên Tú, Thiên Tú do dự một thoáng, cầm lấy Hoàng Tuyền Thiên Mệnh. Trong nháy mắt, Hoàng Tuyền Thiên Mệnh lóe ra một đạo hắc quang, có điều rất nhanh liền biến mất, hai tiểu gia hỏa đều không phát hiện.
Thiên Tú nhìn nhìn Hoàng Tuyền Thiên Mệnh trong tay, sau đó nói khẽ: - Đây là tảng đái
Tiểu Bạch lại lắc đầu, vẩy vẩy tay, ra hiệu đây là bảo bối.
Thoạt nhìn giống như tảng đá, nhưng cảm giác nói với nàng ta rằng đây là bảo bối. - Bảo bối?
Thiên Tú chớp chớp mắt, sau đó đưa Hoàng Tuyền Thiên Mệnh Tiểu Bạch, - Giúp ta xem thử!
Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, nàng ta cũng không cự tuyệt, nàng ta nhận lấy lHoàng Tuyền Thiên Mệnh, cúi đầu nghiên cứu một hồi lâu, cuối cùng, cái miệng nhỏ nhắn của nàng ta khẽ há ra, không ngừng phun linh khí vào bên trong, nhưng mà Hoàng Tuyền Thiên Mệnh vẫn không có bcất kỳ phản ứng gì.
Trên mặt Tiểu Bạch xuất hiện vẻ nghi hoặc. Nghĩ nghĩ một lúc, nàng ta câm Hoàng Tuyên Thiên Mệnh gõ xuống đất, nhưng mà vẫn không có phản ứng.
Cuối cùng, Tiểu Bạkch nhìn về phía Thiên Tú.
Thiên Tú cầm lấy Hoàng Tuyền Thiên Mệnh, do dự một thoáng, sau đó gõ xuống đất.
Rắc!
Trong ánh mắt kinh hãi của hai tiểu gia hỏa, mặt đất đột nhiên nứt ra, không chỉ như vậy, lúc này, mặt đất toàn bộ tinh câu đều nứt ra.
Nếu từ trong tinh không nhìn tinh cầu này sẽ phát hiện, tinh cầu này giống như một trứng chim bị gõ vào vật cứng.
Thiên Tú và Tiểu Bạch nhìn nhau, trong mắt hai tiểu gia hỏa đều mang theo vẻ sợ hãi.
Gây họa rồi! Đây là suy nghĩ lúc này của họ.
Tiểu Bạch lén liếc về vị trí của Dương Diệp và An Nam Tĩnh, sau đó nàng ta giơ tay đặt lên miệng, làm ra động tác suyt.
Thiên Tú vội vàng gật đầu.
Rất nhanh hai tiểu gia hỏa rụt rè chạy đi.
Sau khi họ đi, đại hán trung niên đột nhiên xuất hiện ở vị trí của hai người lúc trước.
Đại hán trung niên nhìn lướt qua bốn phía, trầm mặc hồi lâu, hắn lắc đầu, sau đó biến mất.
Thiên Tú không về mà dẫn Tiểu Bạch tới một phế tích. Ở đây toàn là mộ, những ngôi mộ này rất lớn, số lượng phải tới trăm ngôi.
Tiểu Bạch nhìn lướt qua bốn phía, nơi này có chút âm u, nàng ta không thích lắm. Mà lúc này Thiên Tú đột nhiên giữ chặt tay nàng †a, sau đó nói:
- Chúng ta đợi chút rồi hãng đi, được không?
Tiểu Bạch do dự một thoáng, sau đó khoa tay múa chân, ra hiệu nơi này chắc không có bảo bối.
Thiên Tú nói khẽ:
- Chúng ta đợi một chút thôi! Tiểu Bạch do dự một thoáng, sau đó khoa tay múa chân, ra hiệu nơi này chắc không có bảo bối.
Tiểu Bạch:
Đúng lúc này, Thiên Tú chậm rãi quỳ xuống,
- Ta dùng thiên mệnh để thề, tử tộc không diệt, ta nguyện ý vĩnh viễn rơi vào Luyện Ngục!
Lúc này, Tiểu Bạch nhẹ nhàng xoa đầu Thiên Tú.
Thiên Tú chậm rãi đứng lên, trong mắt mang theo một tia ngỡ ngàng, có điều rất nhanh lại khôi phục tỉnh táo. Nàng ta chậm rãi bước vào sâu trong mồ, chỉ một lát sau, nàng ta đi tới trước một dòng sông, nước sông rất trong, có thể thấy được cả đáy sông.
Tiểu Bạch nhìn về phía Thiên Tú, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Thiên Tú nói khẽ:
- Tiểu Bạch, trước kia rất nhiều rất nhiều người đã chết ở đây.
Tiểu Bạch:
Suy nghĩ của Tiểu Bạch kỳ thật rất đơn giản, đi theo Dương Diệp lăn lộn, tìm bảo bối, chơi thật vui. Nói với nàng ta những thứ phức tạp, nàng ta sẽ không cảm thấy hứng thú. Lúc này, Thiên Tú đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt nàng ta xuất hiện gợn sóng, mà trong đầu nàng ta đột nhiên hiện ra một hình ảnh.
Thiên không u ám, trời đổ mưa.
Trên không trung là một nữ tử mặc trường bào màu tím, nữ tử đứng lặng trong không trung, tay phải đặt sau lưng, tay trái câm một thanh vũ khí kỳ dị.
Chính là Hoàng Tuyền Thiên Mệnh!
Phía dưới nữ tử, cũng chính là trên đại địa có ba mươi người. Những người này hình thể so với Nhân tộc bình thường thì cao lớn hơn một chút, bộ dạng cũng có chút bất đồng với Nhân tộc. Ba mươi người này đêu mặc trường bào màu lam.
Mà phía sau ba mươi người này còn có mấy trăm yêu thú hình thể cực lớn, ngoại hình của những yêu thú này có chút dữ tợn, đều nhe răng nanh, trên người tỏa ra khí tức hung lệ.
Mà trong mấy vạn trượng phía sau những yêu thú này là vô số thành trì.
Thiên địa là một mảng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở.
Không biết qua bao lâu, nữ tử đó trên trời đột nhiên mở mắt, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong hư không,
- Trận chiến này thắng thì Hư Linh tộc sống, bại thì Hư Linh tộc vondl
- Thăng!
Phía dưới, bên trong những thành trì cách đó không xa, vô số thanh âm đồng loạt hò hét,
- Ngô hoàng vô địch!
Ngô hoàng vô địch!
Toàn bộ thiên địa nháy mắt trở nên sôi trào.
Mà lúc này, Thiên Tú đột nhiên thu hồi ánh mắt, hình ảnh cũng dừng lại.