Chương 4257: Giết! (2)
Chương 4257: Giết! (2)Chương 4257: Giết! (2)
Nhân Vương!
Dương Diệp lắc đầu, sau đó nhìn về phía thanh niên kia, tay phải hắn nhẹ nhàng vung lên, đám người thanh niên lập tức bị một cơn gió đỡ lên.
Dương Diệp từ trong miệng thanh niên biết được, nguyên bản thành này là có người, tuy linh khí khô kiệt, nhưng trong thành không có loạn, nhưng trước đây không lâu, một thế lực tên là Viêm Tông đột nhiên tới thành này, cướp sạch tất cả.
- Viêm Tông?
Dương Diệp nhíu mày.
- Đây là thế lực gì?
Thanh niên trâm giọng nói:
- Ở chỗ chúng ta, Viêm Tông là mạnh nhất, thời điểm bắt đầu xuất hiện linh khí khô kiệt, bọn hắn bốn phía cướp đoạt linh khí cùng Tiên Tinh Thạch, dám có phản kháng, đều bị tàn sát. Không chỉ thành chúng ta, chung quanh mấy trăm ngàn dặm đều không thể may mắn thoát khỏi!Hai mắt Dương Diệp híp lại.
- Ta không phải hạ lệnh, các địa phương cần trợ giúp lẫn nhau sao? Thanh niên cười khổ.
- Núi cao Hoàng Đế xa, hắn ở chỗ này làm chuyện gì, làm sao có thể bị ngài biết!
Trâm mặc hồi lâu, Dương Diệp nhìn về phía Tân Xuyên.
- Chúng ta nơi đây, huynh đệ Nhân Tộc có sáu người, ta cho sáu người các ngươi một nhiệm vụ, cácc ngươi dò xét cả Nhân giới cho ta, một khi có thế lực cướp đoạt linh khí bốn phía, trực tiếp giết chết bất luận tội, có bao nhiêu, giết bao nhiêu. Ta sẽ để cho Liêm Sương giúp đỡ các ngươi. Ckó vấn đề không?
Tần Xuyên nhẹ gật đầu.
- Không có vấn đề, giao cho chúng tai
Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nói:
- Thật muốn giết sao? Ta sợ sẽ khiến bắn ngược, cuối cùng loại chuyện này sợ rằng không phải ít!
- Giết!
Hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại.
- Hiện tại không giết, tương lai không lâu, Nhân Tộc triệt để đại loạn, khi đó người chết càng nhiều. Hiện tại nếu Dương Diệp ta trở thành Nhân Vương, Nhân Tộc phải theo quy củ của ta làm việc. Hiện tại, ta muốn Nhân Tộc đoàn kết, Nhân Tộc nhất định phải đoàn kết, dám ở thời điểm này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ta một cái cũng không buông tha.
Hắn biết rõ, nếu hiện tại không mạnh mẽ dập tắt, trong tương lai không lâu, ngọn lửa này sẽ quét sạch cả Nhân Tộc, khi đó, ai cũng không cứu được Nhân Tộc!
Kẻ thù bên ngoài không đáng sợ, đáng sợ chính là nội loạn!
Tần Xuyên nhẹ gật đầu, sau đó nói:
- Được, chúng ta sẽ đi xử lý.
Nói xong, hắn cùng sáu người khác quay người rời đi.
Dương Diệp nhìn về phía thanh niên trước mặt.
- Chuyện của Viêm Tông, ta sẽ xử lý, ngươi mang theo những người phía sau đi Lâm Nhai Thánh Địa, ta sẽ phái người âm thâm bảo hộ các ngươi, sau khi các ngươi đi, hết khả năng nghe an bài.
Nói đến đây, hắn dừng một chút, sau đó lại nói:
- Chư vị, bây giờ là thời kỳ phi thường, ta không cam kết được cái gì, ta chỉ có thể nói, ta sẽ tận lực mưu ra một con đường cho Nhân Tộc.
Thanh niên nhìn Dương Diệp cung kính thi lễ.
- Chúng ta tin tưởng Nhân Vương!
Nối õng, đám người thanh niên quay người rời đi.
- Nếu là lúc trước, những người này sợ là đêu không sống nổi! Ngay lúc này, bên cạnh Dương Diệp, A Man đột nhiên nói:
- Ngươi cái tên này, hiện tại biến thành nhân từ!
Dương Diệp cười khổ.
- Hiện ngay lúc này, bọn hắn cũng không có biện pháp nào, cũng không phải người thập ác bất xá gì, chỉ là sinh hoạt bức bách mà thôi!
A Man nhẹ gật đầu.
- Ngươi đừng quên Bách Tộc, cái phiên toái này phải nghĩ biện pháp ứng đối mới được!
Dương Diệp nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người trước mặt mình.
- Chư vị huynh đệ, Thời Đại Mạt Pháp hàng lâm, chư vị bảo trọng, nếu có phiền toái gì, tùy thời đến Nhân Tộc tìm ta.
Nói xong, hắn bấm tay điểm ra, trước mặt mọi người đều xuất hiện một Nạp Giới.
Mọi người nhìn thoáng qua Nạp Giới, ngây ngẩn cả người.
Trong mỗi một Nạp Giới, đều có gần mười vạn viên Tiên Tinh Thạch!
Mười vạn viên Tiên Tinh Thạch!
Ngay lúc này, đây quả thật là một khoản tiền lớn, có thể nói, gia tộc phía sau bọn họ sợ là đều không lấy ra được.
Mà đã có mười vạn viên Tiên Tinh Thạch này, dù cho Thời Đại Mạt Pháp hàng lâm, bọn hắn cũng có thể chống đỡ thật lâu!
Nhưng mọi người nhìn Tiên Tinh Thạch trong tay trâm mặc.
Trâm trọng!
Bọn hắn không phải không muốn giúp đỡ Dương Diệp, mà thật sự bất đắc dĩ!
Đám người Tần Xuyên có thể quang minh chính đại trợ giúp Dương Diệp, bởi vì bọn họ là Nhân Tộc. Nhưng bọn hắn không được. Nếu bọn hắn giúp đỡ Dương Diệp, rất có thể sẽ mang đến tai họa cho gia tộc mình, hơn nữa, hiện tại Bách Tộc cùng Nhân Tộc là đối địch, nếu bọn hắn đứng ở bên Dương Diệp, không thể nghi ngờ là phản tộc!
Cho dù A Man trời sinh tính khoáng đạt, cũng không có ở thời điểm này đứng bên Dương Diệp.
Bất đắc dĩ!
Thật sự quá bất đắc dĩ!...
Viêm Tông.
Dương Diệp ly khai tòa thành kia, đi tới Viêm Tông.
Viêm Tông ở trên một ngọn núi lớn, nhìn bê ngoài, hơi có chút khí phái, chưa tính là tiểu thế lực.
Dương Diệp đi thẳng tới trên không Viêm Tông, sau đó chân phải đạp mạnh.
Âm!
Cả Viêm Tông run lên kịch liệt, vô số người kinh hãi, rất nhanh, hơn mười vị cường giả xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
- Ai là Viêm Tông tông chủ!
Dương Diệp nói.
Lúc này, một trung niên đứng ra, đối phương nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nói:
- Các hạ là người phương nào?
Dương Diệp nói:
- Từ nay về sau, Viêm Tông cải tà quy chính, đừng đánh cướp khắp nới nữa, có được hay không?
Hai mắt trung niên híp lại.
- Các hạ là đến gây sự!
Dương Diệp nhìn trung niên.
- Được, hay không được?
Trung niên nhìn Dương Diệp hồi lâu, sau đó nói: - Thông tri bọn hắn, nói có người đến gây sự!
Một lão giả bên cạnh trung niên nhẹ gật đầu, sau đó lấy ra một Truyền Âm Thạch.
Nhưng đúng lúc này.
Xuy Xuy Xuy xuy xuy!l
Không có dấu hiệu nào, trước mặt Dương Diệp, ngoại trừ trung niên kia, còn lại hơn mười người, đầu không có dấu hiệu nào bay ra ngoài.
Cả người trung niên trực tiếp hóa đá ngay tại chỗ.
Ngay lúc này, một mảnh hồng mang đột nhiên xuất hiện ở bốn phía, thoáng qua, một cái tay màu đỏ từ sau lưng Dương Diệp thò ra, chộp tới Dương Diệp.
Dương Diệp quay người, khi thấy đối phương, lông mày lập tức nhíu lại.
- Là ngươi!