Chương 4261: Dương Huynh, đi mạnh giỏi! (2)
Chương 4261: Dương Huynh, đi mạnh giỏi! (2)Chương 4261: Dương Huynh, đi mạnh giỏi! (2)
Giao ra Linh Chủ!
Nhân Tộc Chúng Thánh trâm mặc, lúc này đây, mục đích của Bách Tộc rất đơn giản, muốn Linh Chủ, không có Linh Chủ không bỏ qual
- Dương tiểu hữu...
Lúc này, một Nhân Tộc Thánh Nhân muốn nói lại thôi.
Dương Diệp nhìn lướt qua Chúng Thánh trong tràng, Chúng Thánh vẫn trầm mặc.
Kỳ thật, Dương Diệp làm sao không biết tâm tư của Nhân Tộc. Ở Nhân Tộc Chúng Thánh xem ra, giao Linh Chủ, có thể bảo đảm Nhân Tộc chu toàn, có thể bảo đảm Dương Diệp an toàn. Nhân Tộc không thể bởi vì một Linh Chủ mà bị diệt tộc!
Không chỉ Chúng Thánh, cơ bản cả Nhân Tộc hơn chín mươi phần trăm người đều nghĩ như vậy!
Mà lúc này, Tiểu Bạch cùng Thiên Tú xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp. Tiểu Bạch nhìn Dương Diệp, tiểu trảo nhẹ nhàng vung, nước mắt không ngừng chảy ra, rơi lệ thành khí, trong tràng rất nhanh bị một đám sương mù bao phủ. Ý tứ của nàng là: giao nàng cho đám người Yêu Thần, nàng nguyện ý! Bên cạnh Dương Diệp, Thiên Tú không nói gì, chỉ nhìn Dương Diệp cùng Tiểu Bạch.
Nhìn Tiểu Bạch chảy nước mắt, đột nhiên Dương Diệp cười phá lên, tiếng cười như sấm, chấn động cuối chân trời.
Tất cả mọi người nhìn Dương Diệp.
Đối với Dương Diệp, mọi người tự nhiên là không dám khinh thị. Người trước mắt này, có thể nháy mắt giết Thánh Nhân. Huống chi bên cạnh Dương Diệp còn có An Nam Tĩnh, bọn hắn không dám khinh thị.
Một lát sau, Dương Diệp ngừng lại, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch còn đang rơi lệ, sau đó nói:
- Dương Diệp ta, là Nhân Tộc Vương, tự nhiên nên dùng đại cục làm trọng, ta không phụ Nhân Tộc, nhưng ta càng không phụ Tiểu Bạch ngươi. Từ giờ phút này, Dương Diệp ta cùng Nhân Tộc không còn quan hệt
Vừa nói, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
- Muốn Linh Chủ? Vậy đến đây!
Thanh âm rơi xuống, hắn trực tiếp ôm Thiên Tú cùng Tiểu Bạch rời đi.
Vì Nhân Tộc vứt bỏ Tiểu Bạch?
Dương Diệp hắn làm không được! Làm không được!
Nhân Tộc không đứng ở bên hắn, không cùng hắn chung một chỗ thủ hộ Tiểu Bạch, hắn không trách Nhân Tộc Chúng Thánh, cũng không trách Nhân Tộc. Hắn chọn rời đi, lựa chọn mang theo Tiểu Bạch ly khai, một mình đi đối mặt Bách Tộc Chúng Thánh!
Sau khi Dương Diệp rời đi, Hầu Tử và Cùng Kỳ cũng theo đó ly khai, trừ đó ra, còn có một người, cái kia chính là An Nam Tĩnh. Bất quá Thánh Nhân Võ Đế Học Viện bên người An Nam Tĩnh không có đi theo.
Trong hư không, Dương Diệp ngừng lại, bởi vì ở trước mặt hắn, là đám người Yêu Thần.
Mà ở bên cạnh Dương Diệp, là Hầu Tử, An Nam Tĩnh, Cùng Kỳ.
Hai người, hai yêu, bách thánh!
Từ đội hình nhìn lại, bên Dương Diệp hoàn toàn bị nghiền ép!
Dương Diệp nhìn vê phía An Nam Tĩnh, hắn cười cười, sau đó quay đầu nhìn vê phía Hầu Ca và Cùng Kỳ.
- Hai vị có thể rời đi
Bách Tộc nhằm vào chính là hắn, hắn không muốn để cho Hầu Tử và Cùng Kỳ không công hy sinh ở chỗ này.
Hầu Tử lắc đầu. - Lúc trước thời điểm lão Tôn nguy nan, chỉ có Dương Diệp ngươi ra tay giúp đỡ, hôm nay ngươi gặp nạn, lão Tôn ta làm sao có thể rời đi?
Dương Diệp còn muốn nói điều gì, nhưng Hầu Tử lắc đầu.
- Không cần nhiều lời!
Dương Diệp bất đắc dĩ, nhìn về phía Cùng Kỳ, Cùng Kỳ đang muốn nói, lúc này Dương Diệp đột nhiên nắm lấy bờ vai của Cùng Kỳ, sau đó mạnh mẽ thu vào Hồng Mông Tháp.
Thoáng qua, Hồng Mông Tháp trấn áp Cùng Kỳ lại!
Không phải hắn ghét bỏ thực lực của Cùng Kỳ thấp, mà là loại chiến đấu này, Cùng Kỳ tham dự vào, sợ là sẽ bị nháy mắt giết chất.
Hiện tại, chỉ còn lại có Dương Diệp, An Nam Tĩnh còn có Hầu Tử.
Mà ở trước mặt bọn họ, là bách thánh!
Ngay lúc này, Hầu Tử đột nhiên đứng ra.
- Để cho lão Tôn ta mở trận đi!
Thanh âm rơi xuống, tay phải Hầu Tử chiêu chiêu, trong chốc lát, một cây kim bảng tản ra ánh sáng đỏ rực xuất hiện ở trong tay, cùng lúc đó, kim bảng trong tay trực tiếp ném về phía đám người Yêu Thần. Kim bảng kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, trong khoảnh khắc đã dài đến gần nghìn trượng, trong đó ẩn chứa lực lượng cường đại làm cho hư không hư ảo.
Hầu Tử vừa ra tay liên kinh người như thế, đám người Yêu Thần không dám khinh thường, lập tức có khoảng chừng hai mươi vị Thánh Nhân vọt vê phía Hầu Tử.
Hai mươi vị Thánh Nhân!
Hầu Tử cũng không có đánh qua nhiều Thánh Nhân như vậy, bất quá ở trong mắt hắn, không sợ hãi chút nào, chỉ có chiến ý, chiến ý hừng hực!
Cách đó không xa, Dương Diệp nhìn về phía An Nam Tĩnh.
- Cẩn thận!
An Nam Tĩnh nhẹ gật đầu, nàng khẽ vẫy tay phải, Chiến Thiên xuất hiện, sau một khắc, Chiến Thiên bắt đầu rung động, một đạo uy áp khủng bố không ngừng từ trong đó tràn ra, thoáng qua, chân phải An Nam Tĩnh đạp mạnh, cả người hóa thành một luông sáng vọt về phía đám người Yêu Thần.
Tại chỗ, hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại.
Vô giải.
Dương Diệp hắn không buông Tiểu Bạch, Bách Tộc căn bản không có khả năng buông tha hắn, mà khi đại quân Bách Tộc đến, Nhân Tộc Chúng Thánh cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, đối với cái này, hắn không trách Nhân Tộc Chúng Thánh, nếu như có thể bỏ một người cùng một vị Linh Chủ đổi lấy Nhân Tộc hòa bình, Nhân Tộc Chúng Thánh cùng cả Nhân Tộc khẳng định đều sẽ đồng ý.
Đối với cái này, Dương Diệp lý giải, cho nên hắn chọn rời đi. Nhưng từ nay về sau, chuyện của Nhân Tộc cùng hắn không liên quan gì nữa! Dương Diệp hắn là Dương Diệp hắn, Nhân Tộc là Nhân Tộc, mọi người sinh tử, không liên quan tới nhau! Đây là hắn cùng Nhân Tộc làm ra lựa chọn!
Yên lặng một cái chớp mắt, Dương Diệp đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt, hai luồng huyết quang bắn nhanh ra như điện. Cùng lúc đó, một cỗ sát ý kinh khủng từ trong cơ thể Dương Diệp cuồn cuộn quét ra, chỉ trong nháy mắt, hư không biến thành đỏ thẫm.
Sát ý!
Sát ý cường đại đủ để ảnh hưởng tâm trí của Chúng Thánh!
Chúng Thánh kinh hãi, nhao nhao vận chuyển huyền khí ngăn cản sát ý của Dương Diệp.
Sau một khắc, một thanh kiếm xuất hiện ở trong tay Dương Diệp, Dương Diệp câm theo kiếm đi về phía đám người Yêu Thần.
- Hôm nay, coi như Dương Diệp ta chết ở đây, lão tử cũng muốn lôi kéo Thánh Nhân Bách Tộc chôn cùng. Đến đây đi! Nói xong, một đạo kiếm quang huyết sắc đột nhiên bắn nhanh ra.
Trong chốc lát...
ÔNGI
Tiếng kiếm reo vang vọng cả Hư Không Chiến Trường, toàn bộ hư không rạn nứt ra, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh lan tràn về bốn phía. Không đến một hồi, phương viên mấy trăm ngàn trượng đều vỡ nát.
Làm cho người ta vô cùng sợ hãi!