Chương 4270: Lần này, thật sự không được! (1)
Chương 4270: Lần này, thật sự không được! (1)Chương 4270: Lần này, thật sự không được! (1)
Kịch chiến còn đang kéo dài!
Giờ phút này, Bách Tộc cùng đám người Dương Diệp chiến đấu đã tiến vào gay cấn.
Chết!
Một người lại một người chết, trong này có Thánh Nhân Bách Tộc, cũng có người bên Dương Diệp.
Âm!
Theo một tiếng nổ vang, một nhân ảnh ở trong hư không bay ra ngoài.
Dương Diệp nhìn thoáng qua, tâm lập tức như kim đâm đau nhức.
Người này không phải người khác, đúng là Tần Xuyên. Tần Xuyên đột nhiên nhìn vê phía Dương Diệp, nhấch miệng cười cười.
- Dương Huynh, chúng ta kiếp sau lại làm huynh đệ, huynh đệ đi trước một bước.
Nói xong.
Huyền khí trong thân thể điên cuồng tuôn ra, qua trong giây lát, thân thể bành trướng lên. Âm!
Thân thể Tần Xuyên trực tiếp nổ bể, một cỗ lực lượng đáng sợ quét ra, cổ lực lượng này trực tiếp đánh Thánh Nhân vọt tới trước mặt hắn nát bấy.
Tự bạo!
Đồng quy vu tận!
Hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng lại, nhưng đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng cười lớn của Đao Cuồng.
- Ha ha... Linh, lão tử trước hết giết một Thánh Nhân, ha ha, ngươi thua. Kiếp sau chúng ta lại sol
Thanh âm rơi xuống, thân thể đột nhiên cương cứng, sau đó từ không trung chậm rãi rơi xuống.
Cách đó không xa, Linh nhìn thoáng qua Đao Cuồng rơi xuống, lau máu tươi ở khóe miệng.
- Chớ đi quá nhanh, lập tức tới ngay!
Nói xong, thân thể đột nhiên rung động kịch liệt, trong chốc lát, chung quanh vô số linh khí tụ đến, mà huyền khí trong cơ thể hắn cũng đang điên cuồng tăng vọt, vô số huyền khí hội tụ chung một chỗ...
Âm! Thân thể Linh đột nhiên nổ bể ra, một cỗ phong bạo đáng sợ giống như núi lửa bộc phát khuếch tán. Hai Thánh Nhân ở trước mặt hắn bị chấn bay, trong đó một Thánh Nhân thân thể vỡ nát, Thánh Nhân khác cũng bị thương thật nặng, không còn chiến lực.
Nhưng Linh vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.
Ở một bên khác, thanh âm của Vu Tịnh đột nhiên vang lên.
- Mấy tên khốn kiếp này, vậy mà đi nhanh như vậy...
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Dương Diệp cùng A Man.
- Dương huynh, Man Tỷ, nếu như tí nữa ta toàn thây, nhớ đổi cho ta một bộ quần áo sạch, lão tử không thể như mấy tên khốn kiếp kia bẩn thỉu chết đi, ha ha...
Ở trong tiếng cười, Vu Tịnh vọt tới.
Cách đó không xa, hai mắt Dương Diệp chậm rãi đóng chặt, nước mắt không ngừng từ khóe mắt tràn ra. Mà ở trước mặt hắn không xa, An Nam Tĩnh một người kiềm chế Chúng Thánh.
Âm!
Ngay lúc này, xa xa ngoài vạn trượng đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, ngay sau đó một vật lớn bay ra ngoài.
Vật khổng lồ này đúng là Hầu Tử! Giờ phút này cánh tay phải của Hầu Tử đã hoàn toàn biến mất, trên người trải rộng vết thương, máu tươi không ngừng từ toàn thân hắn tràn ra, thời khắc này Hầu Tử giống như mặc quần áo màu đỏ ngòm!
Sau khi rơi xuống, Hầu Tử nhìn về phía Dương Diệp.
- Linh Viên Tộc, kính nhờ huynh đệ.
Thanh âm rơi xuống, Hầu Tử đột nhiên phát ra một tiếng hét giận dữ, sau một khắc, tay trái câm kim bảng bắn ra.
Thiêu đốt!
Quanh người Tại Hầu Tử, một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt!
Thiêu đốt chính mình!
Giờ phút này, khí thế của Hầu Tử cường đại trước đó chưa từng có, trực bức lão Tổ cảnh. Mà kim bảng trong tay hắn lúc này cũng hoàn toàn biến thành hỏa diễm, đó là triệt để bị thiêu đốt.
Tự hủy!
Rốt cuộc, Hầu Tử tiến vào trong bây Thánh Nhân.
Âm!
Một âm thanh nổ vang rung trời, cả một khu vực, gần mười bảy vị Thánh Nhân tiêu tán! Hồn phi phách tán!
Mười bảy vị Thánh Nhân, ở trước mặt cỗ lực lượng này, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không cói
Mà Hầu Tử thực sự hồn phi phách tán. Một kích kia, là hắn thiêu đốt bản thân đổi lấy.
Hai tay Dương Diệp chậm rãi nắm chắc, móng tay đã xâm nhập vào trong thịt, máu tươi nhuộm đỏ cả bàn tay.
- Thiên Địa Nhãn!
Ngay lúc này, trong tràng đột nhiên vang lên một tiếng hét phẫn nộ.
Ở bên ngoài mấy vạn trượng, Manh Nữ đột nhiên mở mắt, trong chốc lát, hai cột sáng đỏ như máu nổ bắn ra, trong chốc lát, những nơi cột sáng đi qua, hết thảy đều mai một, trong đó hai vị Thánh Nhân càng bị đốt cháy thành hư vô, nhưng trong cặp mắt của Manh Nữ tràn ra hai hàng chất lỏng màu đỏ. Hai hơi sau, Manh Nữ có chút quay đầu, nhìn về phía dưới.
Minh Vực Tinh Vực, bờ biển, mộ phần.
Manh Nữ chậm rãi đưa tay phải ra.
- Ta nói rồi, ta sẽ theo ngươi...
Thanh âm rơi xuống, hai mắt Manh Nữ chậm rãi đóng lại, trên người không còn bất kỳ khí tức gì. - Tam tỷ!
Lúc này, Minh Nữ ở cách đó không xa đột nhiên hét giận dữ, trong chốc lát, một sợi xiềng xích xuyên thẳng ra, một vị Thánh Nhân ở trước mặt nàng bị xiêng xích xuyên qua đầu, mà bản thân nàng cũng bị một vị Thánh Nhân khác đánh bay ra ngoài.
Ở chỗ sâu trong tinh không xa xôi, một lão giả lẳng lặng nhìn bên này, ở bên người lão giả, là Binh Gia Trọng Dạ. Lúc này đây, Trọng Dạ cũng không có tham dự vào, phải nói, hắn đã rời khỏi Binh Gia. Năm đó Sát Phạt Nhất Mạch bị tàn sát, hắn đã muốn rời đi. Bất quá hắn muốn trọng chấn Sát Phạt Nhất Mạch, bởi vậy không có chọn rời đi. Mà hôm nay, thời điểm Binh Gia hãm hại Dương Diệp, tâm hắn triệt để lạnh.
- Vô cùng thê thảm!
Lão giả nói.
Trọng Dạ nhìn về phía lão giả.
- Thiên Cơ tiền bối không xuất thủ sao?