Chương 4296: Man Tộc không cho phép có thánh! (1)
Chương 4296: Man Tộc không cho phép có thánh! (1)Chương 4296: Man Tộc không cho phép có thánh! (1)
Nam Tư Gial
Sau khi Dương Diệp ly khai Cổ Man Phủ, đi thẳng tới Nam Tư Gia.
Nam Tư Gia ở trong Cự Thiên Thành thành, hiện tại Cự Thiên Thành là số ít mấy thành coi như hòa bình của Man Tộc, này phải quy công cho Nam Tư Gia.
Ở Man Tộc, thế lực của Nam Tư Gia, chí ít có thể sắp xếp trước năm!
Trước cửa thành Cự Thiên Thành, một vệt ánh sáng màu máu rơi xuống đất, huyết quang tản đi, Dương Diệp từ trong đó chậm rãi đi ra.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn Cự Thiên Thành, sau một khắc, một đạo kiếm quang huyết sắc đột nhiên phá không mà đi.
Xuy-l
ÂmICách đó không xa, Cự Thiên Thành trực tiếp nổ ra.
Cả Cự Thiên Thành bối rối!
ÔNGI
Lúc này, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang lên. Thoáng qua, Dương Diệp đi tới trên không Cự Thiên Thành, hắn nhìn xuống phía dưới, ở quanh người hắn, vô số huyết quang không ngừng lập loè, cùng lúc đó, cường giả trong Cự Thiên Thành đều cảm nhận được một cỗ sát ý thấu xương.
Âm!
Lúc này, một cổ khí tức từ trong Cự Thiên Thành phóng lên trời, thoáng qua, một trung niên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Trung niên nhìn thoáng qua Dương Diệp.
- Các hạ là ai?
Dương Diệp nói:
- Nam Tư Gia tộc ở nơi nào!
Nghe vậy, trung niên kia nhướng mày:
- Các hạ tìm Nam Tư Gia ta...
- Ngươi là người Nam Tư Gia?
Dương Diệp hỏi.
Trung niên nhẹ gật đầu.
- Tại hạ Nam Tư Gia trưởng lão, Nam Tư...
ÔNG!
Lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên. Thoáng qua.
Xùy-I
Thanh âm của trung niên kia im bặt mà dừng, yên lặng một hơi, đầu trung niên kia từ trên cổ rớt xuống.
Phía dưới, vô số cường giả Man Tộc kinh sợ.
Trên không Cự Thiên Thành, Dương Diệp nhìn quanh bốn phía.
- Nam Tư Gia ở nơi nào!
Vô cùng an tĩnh, không có người trả lời!
Xùy-I
Lúc này, một đạo kiếm khí đột nhiên rơi vào trong thành.
Âm!
Cả tòa thành run lên kịch liệt, vô số khói bụi phóng lên trời.
- Một lần cuối cùng!
Thanh âm của Dương Diệp vang lên.
- Tìm không thấy Nam Tư Gia, ta giết cả Cự Thiên Thành!
Nghe vậy, vô số cường giả trong Cự Thiên Thành nội tâm hoảng hốt, nhao nhao chạy ra ngoài thành. Mà ở thời điểm Dương Diệp xuất kiếm, lúc này một lão giả đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp. Thánh Nhân!
Tới là Thánh Nhân Cảnh!
Lão giả gắt gao nhìn Dương Diệp.
- Không biết Nam Tư Gia ta ở đâu đắc tội các hạ.
Dương Diệp chậm rãi đi về phía lão giả.
- Xem các ngươi khó chịu, được hay không?
Sắc mặt lão giả cực kỳ khó coi, nhưng đúng lúc này, cả người Dương Diệp đã biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lân nữa, đã ở sau lưng lão giả kia.
Âm!
Một cỗ khí thế kinh khủng từ trong cơ thể lão giả cuồn cuộn quét ra, Dương Diệp bị cỗ khí thế này chấn lui về phía sau trăm trượng, nhưng một thanh kiếm đã cắm vào trên đầu lão giả.
Miểu sát!
Một Thánh Nhân lần nữa bị miểu sát!
- Ngươi, ngươi là Dương Diệp...
Lão giả đờ đẫn nhìn phương xa, nói khẽ.
Cách đó không xa, tay phải Dương Diệp khẽ vẫy.
Xùy-l Huyết kiếm hóa thành một vệt ánh sáng màu máu về tới trong tay Dương Diệp, sau một khắc, Dương Diệp bay vào trong Cự Thiên Thành. Sau một khắc, vô số tiếng kêu thảm thiết từ trong Cự Thiên Thành vang lên.
Ba mươi hơi sau.
Dương Diệp cầm theo huyết kiếm đi ra Cự Thiên Thành.
Mà Nam Tư Gia, đã từ trên đời này xoá tên!
Ly khai Cự Thiên Thành, Dương Diệp ngự kiếm đi tới trên Tư Bát gia, mà hắn mới vừa vào thành, mười mấy Thánh Nhân liền vây hắn!
Cầm đầu không phải người khác, đúng là Man Vương kial
Lúc trước Man Vương vây công qua hắn!
Man Vương gắt gao nhìn Dương Diệp.
- Dương Diệp, Man Tộc không phải địa phương ngươi nên tới!
Đối với Dương Diệp, bất kể là Man Vương hay Thánh Nhân chung quanh, đều cực kỳ đề phòng.
Người này, quá yêu nghiệt!
Dương Diệp khẽ gật đầu.
- Nguyên bản còn chuẩn bị từng bước từng bước đi tìm các ngươi, hiện tại xem ra không cần! Vừa nói, hắn đang muốn động thủ, mà lúc này, Man Vương đột nhiên nói:
- Dương Diệp, Thánh Nhân còn lại các tộc đang chạy tới nơi này, tối đa mấy chục giây liền tới đây, nếu bây giờ ngươi thối lui, vẫn còn kịp, nếu không...
- Lão tử sợ sao?
Lúc này, Dương Diệp đột nhiên gằn giọng nói:
- Tại đến một trăm Thánh Nhân, lại có sợ gì?