Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 4255 - Chương 4325: Qùy Xuống Cho Lão Tử! (2)

Chương 4325: Qùy xuống cho lão tử! (2) Chương 4325: Qùy xuống cho lão tử! (2)Chương 4325: Qùy xuống cho lão tử! (2)

Dương Diệp đi tới Vô Tận Hắc Động, xuyên thẳng qua gần mấy giờ, hắn đi tới cánh cửa ánh sáng hắn đã từng đi vào kia. Mà giờ khắc này, Độc Cô Tuyệt Thiên đã đợi ở đây.

Độc Cô Tuyệt Thiên nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nói:

- Đi thôi!

Nói xong, nàng trực tiếp đi vào trong cánh cửa ánh sáng.

Dương Diệp không do dự, cũng đi vào theo.

Vừa mới đi vào cánh cổng ánh sáng, Dương Diệp cảm giác đầu mê muội, ở chung quanh hắn, có bạch quang xen lẫn lôi điện không ngừng lập loè. Không biết trải qua bao lâu, Dương Diệp cảm giác chung quanh yên tĩnh trở lại.

Hắn mở mắt.

Trong hốc mắt, không có mắt, chỉ có một mảnh huyết hồng. Mặc dù không có mắt, nhưng không trở ngại hắn thấy rõ thế giới này.

Áml|

Thế giới này vô cùng hắc ám, tựa như cảnh ban đêm sau khi hoàng hôn hàng lâm. chân trời mây đen bao phủ. Trừ lần đó ra, ở bốn phía, Dương Diệp cảm nhận được khí tức tử vong vô cùng vô tận!

Chuẩn xác mà nói là tử khít

Tử khí vô cùng nồng nặc!

- Cái này là Bất Tử Tộc?

Dương Diệp hỏi.

Độc Cô Tuyệt Thiên lạnh nhạt nói:

- Thế nào, không thể tưởng được?

Dương Diệp nhẹ gật đầu, chỗ này, ngoại trừ có khí tức tử vong nồng nặc ra, còn có một điểm, là không có linh khí.

Khô kiệt!

Linh khí khô kiệt!

Thời Đại Mạt Pháp, thế giới này mới thật giống như Thời Đại Mạt Pháp.

Lúc này, tay phải của Độc Cô Tuyệt Thiên đột nhiên khẽ vẫy, trong chốc lát, chân trời xa xa truyền đến một tiếng hét giận dữ, thoáng qua, một con chim to lớn từ chân trời lao xuống.

Con chim này hình dạng có chút quái dị, hình dạng như đại bàng, nhưng lại là đầu rồng, cái đuôi thật dài, khoảng chừng tâm hơn mười trượng, hơn nữa phần đuôi vô cùng bén nhọn, tựa như một cây gai dài. Long Ưng!

Một loại sinh vật Thượng Cổ, trời sinh tính thô bạo, tốc độ có thể tiếp cận tốc độ ánh sáng, bị Bất Tử Tộc hàng phục.

Long Ưng rơi vào trước mặt Độc Cô Tuyệt Thiên, Độc Cô Tuyệt Thiên đi tới, tiếp theo nàng nhìn về phía Dương Diệp cách đó không xa, thân hình Dương Diệp run lên, rơi vào trên lưng Long Ưng. Nhưng đúng lúc này, Long Ưng dưới chân hắn đột nhiên phát ra tiếng hét giận dữ, như bất mãn Dương Diệp đứng ở trên lưng nó.

Dương Diệp đột nhiên rơi vào trên đầu Long Ưng, thoáng qua, huyết kiếm trong tay hắn đâm vào đầu của Long Ưng, kiếm nhập nửa tấc, cùng lúc đó, một cỗ sát ý cực kỳ cường đại bao phủ Long Ưng lại.

Long Ưng lập tức yên tĩnh trở lại.

Dương Diệp thu kiếm, sau đó quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt Thiên.

- Nóng nảy không được, phải trị, ngươi cảm thấy thế nào?

Độc Cô Tuyệt Thiên nhìn thoáng qua Dương Diệp.

- Ta cảm thấy ngươi nóng nảy cũng không tốt, cũng cần trị một chút!

Dương Diệp nhún vai. - Vậy phải luận bàn một chút sao?

- Sẽ có cơ hội!

Độc Cô Tuyệt Thiên quay người nhìn về phía xa xa, giờ phút này, Long Ưng mang theo bọn hắn tới ở chỗ sâu trong đám mây, tốc độ của Long Ưng cực kỳ nhanh, những nơi đi qua, bởi vì tốc độ quá nhanh, không gian bị xé tan thành phấn.

Cứ như vậy, phi hành gần một giờ, Long Ưng mới dừng lại.

Giờ phút này, ở trước mặt Dương Diệp và Độc Cô Tuyệt Thiên, là một hắc thành thật to, thành cực kỳ lớn, là thành lớn nhất mà đời này Dương Diệp bái kiến, chỉ là tường thành liên cao khoảng chừng nghìn trượng, cao nghìn trượng, đó là cái khái niệm gì?

Chính là một tảng đá trong tường thành cũng lớn hơn Dương Diệp hắn mấy lần!

Mà ở trong thành, có một cây thạch trụ thông thiên, cột đá thật dài, thẳng vào mây xanh, ở trên đỉnh cột đá, là một pho tượng. bên cạnh Dương Diệp, thân sắc của Độc Cô Tuyệt Thiên đột nhiên nghiêm nghị, nàng nhìn pho tượng có chút thi lễ, sau đó chân phải nhẹ nhàng đạp, Long Ưng đưa nàng cùng Dương Diệp tới trước cửa thành. Lúc Long Ưng rời đi, nhìn thoáng qua Dương Diệp cách đó không xa.

Nhưng khi Dương Diệp nhìn nó, nó lập tức hóa thành một đạo ánh sáng âm u biến mất ở chân trời. Dương Diệp đi theo Độc Cô Tuyệt Thiên tiến vào tòa thành kia, nội thành trống rỗng, phải nói rất yên tĩnh. Nhà cửa trong thành không kém kiến trúc của Nhân tộc nhiều, có đặc sắc riêng. Mà đi tới phía trước, Dương Diệp phát hiện một điểm không tâm thường. Trong một ít kiến trúc, nằm rất nhiều người. Rất nhanh, Độc Cô Tuyệt Thiên ngừng lại, ở trước mặt nàng không xa, là một quảng trường, trên quảng trường toàn bộ là quan tài!

Nhiêu chừng mấy vạn!

Độc Cô Tuyệt Thiên nhìn những quan tài kia rất lâu, sau đó nàng tiếp tục đi tới.

Dương Diệp đi theo.

Cuối quảng trường là một đại điện, Độc Cô Tuyệt Thiên dẫn Dương Diệp tới trước cung điện, sau đó nói:

- Vào đi!

Dương Diệp trầm giọng nói:

- Những quan tài bên ngoài kia là của ai?

- Không có quan hệ gì tới ngươi!

Độc Cô Tuyệt Thiên lạnh nhạt nói:

- Vào đi, vị kia muốn gặp ngươi!

- Ngươi cảm thấy ta có thể còn sống đi ra không? Dương Diệp đột nhiên hỏi.

Độc Cô Tuyệt Thiên nhìn thoáng qua Dương Diệp.

- Ngươi ngược lại rất tự biết mình. Còn ngươi có thể còn sống đi ra hay không, thứ cho ta nói thẳng, dù ngươi đạt tới Tổ cảnh, sợ là cũng khó còn sống đi ra.

Nói xong, tay phải nàng vung lên, đại môn cung điện kia mở ra, ngay sau đó Dương Diệp bị nàng đẩy vào trong đại điện.

Vừa mới vào đại điện, sắc mặt Dương Diệp biến đổi!

Sát ý!

Trong đại điện này, tràn ngập sát ý vô cùng vô tận, sát ý kia đậm đặc, để cho hắn cũng có chút không chịu nổi.

- Túc thể hoàn mỹ!

Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Dương Diệp ngẩng đầu, tại đó, một viên câu màu đỏ đang bay về phía hắn.

- Ngươi chính là Sát Lục Chi Linh?

Dương Diệp nói.

- Là tal

Sát Lục Chi Linh cách Dương Diệp càng ngày càng gân. - Ta đi qua vô số vũ trụ, nhưng không tìm được qua người sát ý chứng tổ như ngươi, không chỉ như thế, ngươi lại có Sát Lục Chi Tâm, nếu để cho ta thôn phệ ngươi, không tới vài năm, Tổ cảnh gì đó, trở tay có thể diệt!

Hai tay Dương Diệp chậm rãi nắm lại, lúc này Sát Lục Chi Linh đột nhiên nói:

- Muốn phản kháng? Đừng lãng phí sức lực. Thực lực của ngươi không tâm thường, người mang trọng bảo, bất quá với ta mà nói, vẫn quá yếu. Ngươi chẳng qua là thân thể thích hợp ta, bằng không con sâu cái kiến giống như ngươi, ta nhìn cũng chẳng muốn nhìn!

Nói xong, nó trực tiếp hóa thành một vệt ánh sáng màu máu bắn về phía Dương Diệp.

Dương Diệp nhíu mày, đang muốn ra tay, nhưng lúc này, một cánh tay đột nhiên chặn đoàn huyết cầu kia. Sau một khắc, một giọng nói vang lên.

- Quỳ xuống cho lão tử!

Nói xong, cánh tay kia trấn áp huyết cầu ở trên mặt đất.

Cách đó không xa, thân thể Dương Diệp cương ngay tại chỗ.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
4 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0