Chương 4357: Kết minh? (2)
Chương 4357: Kết minh? (2)Chương 4357: Kết minh? (2)
- Đuổi không đi sao? Dương Diệp nói.
Dương Liêm Sương lắc đầu.
- Những người này... Ai...
Dương Diệp trâm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Để cho bọn hắn ở bên ngoài đii
Nói xong, hắn quay người tiến vào trong thành.
Tại chỗ, Dương Liêm Sương nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó xoay người nhìn vê phía những người ngoài thành kia. - Ngẫm lại, vẫn là quê nhà ta được, mặc dù không có những năng lực kinh thiên địa khiếp quỷ thần này, nhưng có một phần bình tĩnh. Loạn thế, người như con chó al
Nói xong, Dương Liêm Sương quay người rời đi.
Dương Diệp về tới Hư Linh Điện, giờ phút này trong điện là Dương Liêm Sương và Mạc Lão.
- Liêm Sương, ngươi nói Thần Vực ẩn núp mình?
Dương Diệp đột nhiên hỏi.
Dương Liêm Sương nhẹ gật đầu.
- Nghĩ đến bọn hắn là muốn tạm thời tránh mũi nhọn. Bây giờ Bất Tử Tộc quá mạnh, mặc kệ là chúng ta hay Thần Tộc, đều không thể đối kháng bọn hắn.
Dương Diệp giống như nghĩ đến cái gì, lập tức nhìn Mạc Lão.
- Mạc Lão, thời kỳ Thần Tộc đỉnh phong, Bách Tộc và bốn đại gia thiếu chút nữa thua bọn hắn, bọn hắn ở thời kỳ đỉnh phong, có thể chống lại Bất Tử Tộc không?
Mạc Lão suy nghĩ hồi lâu, sau đó lắc đầu.
- Không thể! Thời kỳ Thần Tộc đỉnh phong, xác thực mạnh không biên giới. Thích Thiên ở thời kỳ đỉnh phong, cũng là cường giả tuyệt đỉnh. Bất quá, từ trước mắt đến xem, nội tình cùng thực lực của Bất Tử Tộc mạnh hơn bọn hắn rất nhiều. Nếu như Thần Tộc thêm Bách Tộc, còn có tứ đại gia, hơn nữa đều là thời kỳ đỉnh phong, có lẽ có thể chống lại Bất Tử Tộc. Mà hôm nay... Ngươi cũng thấy đấy, hiện tại Đại Thiên Vũ Trụ là dạng gì!
Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nói:
- Cho dù là Hư Linh Tộc đã từng vô cùng cường đại, cũng không thể ngăn trở Bất Tử Tộc. Nói thật, hiện tại Bất Tử Tộc hiển lộ ra thực lực, chỉ sợ chỉ là một góc băng sơn của bọn hắn, chờ thời điểm bọn hắn bày ra tất cả, chúng ta...
Nghe thế, thần sắc của mọi người đều ngưng trọng lên.
- Như vậy xem ra, tựa hồ chúng ta không có bất kỳ hy vọng gì! Lúc này Dương Diệp nói.
- Trời không tuyệt đường người!
Mạc Lão cười nói:
- Chúng ta có thể làm, chính là tận nhân sự, còn kết quả như thế nào, chỉ nghe theo mệnh trời. Mà bây giờ chúng ta phải làm là xử trí những người bên ngoài kia như thế nào, theo càng ngày càng nhiều người tới nơi này, nếu như chúng ta không xử trí thích đáng, đến lúc đó sợ là sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn.
- Đã bắt đầu nhiễu loạn rồi!
Dương Liêm Sương nói:
- Ở ngoài thành, mỗi ngày đều đang phát sinh một ít chuyện loạn thất bát tao.
Nghe vậy, Dương Diệp nhíu mày. Qua hồi lâu, Dương Diệp nói:
- Liêm Sương, Mạc Lão, việc này chính các ngươi xử lý đi!
Nói xong, cả người hắn trực tiếp biến mất ở trong đại điện.
- Hắn...
Mạc Lão nhìn vê phía Dương Liêm Sương, Dương Liêm Sương mỉm cười.
- Hắn không có trực tiếp hạ lệnh đuổi những người kia đi, là tương đương cho những người kia một con đường sống. Ta đi an bài một chút, lại để cho những người kia vào thành.
Mạc Lão nhẹ gật đầu.
- Nhớ rõ, đừng cho những người kia sinh sự, đối với người sinh sự, không nên nương tay.
Dương Liêm Sương nhẹ gật đầu.
- Minh bạchI
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Trong điện, thân sắc của Mạc Lão dần dần ngưng trọng lên.
- Thế cục này, ngươi phải phá như thế nào?...
Trong Hồng Mông Tháp.
Ở trước mặt Dương Diệp, là một tòa Tiểu Tháp.
Dương Diệp nhìn Tiểu Tháp trước mặt, suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Tháp Linh, ngươi nên biết Hồng Hoang Khai Thiên Phủ kia chứ?
Tháp Linh không có trả lời.
Dương Diệp do dự một chút, lại nói tiếp:
- Có thể thả nó đi ra hay không?
Âm! Lúc này, một cỗ khí thế kinh khủng đột nhiên chấn Dương Diệp liên tục lùi lại, cùng lúc đó, Hồng Mông Tháp bắt đầu điên cuồng rung động.
Dương Diệp:
Tiểu Bạch xuất hiện ở trước mặt của Hồng Mông Tháp, tiểu trảo nàng bắt đầu vung múa.
Một lát sau, Tiểu Bạch quay đầu nhìn vê phía Dương Diệp, tiểu trảo lại bắt đâu quơ múa.
Dương Diệp đắng chát cười cười, ý tứ của Tiểu Bạch là, hắn yêu câu Hồng Mông Tháp thả Hồng Hoang Khai Thiên Phủ kia, quá nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, không thể thả. Thả, nó, còn có tất cả mọi người trong tháp này phải chết!
Mọi người đều phải chết!
Cái này là ý tứ của Hồng Mông Tháp!
Dương Diệp do dự một chút, sau đó nói:
- Vì cái gì?
Hồng Mông Tháp run rẩy, hiển nhiên là đang trả lời.
Hồng Mông Tháp có ý tứ là, Hồng Hoang Khai Thiên Phủ kia rất đáng sợ, nó có thể cảm nhận được ý tưởng của Hồng Hoang Khai Thiên Phủ, hiện tại đối phương không ra được, nhưng một khi đi ra, nhất định là đại khai sát giới!
Hồng Hoang Khai Thiên Phủ!
Thần sắc của Dương Diệp có chút ngưng trọng, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Hồng Mông Tháp, Hồng Mông Tháp này, hiển nhiên là đang kiêng ky Hồng Hoang Khai Thiên Phủ kia. Lần thứ nhất, hắn lân thứ nhất nhìn thấy Hồng Mông Tháp kiêng ky như vậy!
Dương Diệp nghĩ một lát, sau đó nói:
- Vậy nó ở trong này, với chúng ta mà nói, là họa không phải phúc a! Ân, cái kia, ngươi có thể vĩnh cửu trấn áp nó không?
Hồng Mông Tháp run run, hiển nhiên là không thểit
- Lúc nào nó sẽ đi ra?
Dương Diệp lại hỏi.
Lúc này, Tiểu Bạch dựng lên tiểu trảo.
- Năm trăm năm?
Dương Diệp hỏi.
Tiểu Bạch lắc đầu.
- Năm ngàn năm?
Dương Diệp lại hỏi. Tiểu Bạch trừng mắt, tiểu trảo đè xuống.
Giờ khắc này, Dương Diệp rõ ràng ý tứ của Bạch Tiểu Bạch. Dương Diệp nhảy dựng lên.
- Cái gì? Năm tháng?
Tiểu Bạch nhẹ gật đầu.
Biểu lộ của Dương Diệp có chút khó coi.
- Nói đùa gì vậy...
Ngay lúc này, Dương Liêm Sương xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, Dương Liêm Sương nói:
- Thân Tộc phái sứ giả tới, muốn cùng chúng ta kết minhI