Chương 4391: Trên Tổ cảnh! (2)
Chương 4391: Trên Tổ cảnh! (2)Chương 4391: Trên Tổ cảnh! (2)
- Ngũ tổ kia, nếu có tâm tình như ngươi, đời này của bọn hắn, muốn tiến thêm một bước cũng không phải việc khó gì. Đáng tiếc, bọn hắn không tiến được nữa rồi.
- Có ý tứ gì?
Dương Diệp khó hiểu.
Thiên Tú nói khẽ:
- Bọn hắn quá coi trọng tiên lộ của mình. Này cũng không sai, dù sao đây là tâm huyết suốt đời của bọn hắn. Nhưng quá chú trọng, ngược lại thành chuyện xấu. Giống như cát trong tay, ngươi câm càng chặt, chúng chảy càng nhanh hơn. Đại Đạo cũng như thế! Đạo Tổ cùng Nho Tổ, sở dĩ thực lực hai người cao hơn mấy tổ còn lại, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì bọn hắn nhìn Đại Đạo không có nặng như vậy, bọn hắn càng coi trọng, là nguyên tắc làm người của mình, kỳ thật cũng chính là thủ vững bản tâm của mình. Đáng tiếc, Đại Đạo ở trong lòng bọn họ, như trước có vị trí rất trọng yếu, bọn hắn không thể triệt để buông ra tâm tình, bằng không thì sớm đã bước ra một bước kial
Đại Đạo cùng bản tâm xung đột sao?
Dương Diệp hỏi. Thiên Tú khẽ lắc đầu. - Không xung đột. Với ngươi mà nói, không xung đột, Đại Đạo của ngươi, chính là bản tâm của ngươi. Mà có người lại không giống. Đại Đạo của bọn họ, là trường sinh, vì mục tiêu này, bọn hắn có thể lsẽ vi phạm bản tâm của mình. Thật tình không biết, bọn hắn đã cách Đại Đạo của mình càng ngày càng xa.
Nói đến đây, nàng có chút dừng lại, sau đó nói:
- Phụ thân ngươi không tệ!
- Hử?
Dương Diệp nhìn vê phía Thiên Tú.
Thiên Tú khẽ nói:
- Kỳ thật phụ thân ngươi có thể đi càng xa hơn, bất quá đáng tiếc, hắn không muốn đi nữa. Nói có chút châmk chọc, người có thể đi không muốn đi, người không thể đi, lại liều mạng bò lên phía trước, mà những người bò này lại không biết, bọn hắn bò chính là phương hướng ngược lại.
Nói đến đây, nàng nhìn vê phía Dương Diệp.
- Địa phương khó được của ngươi, chính là thủ vững bản tâm. Bản tâm, chính là chân ngã. Chúng ta sống ở trên đời này, nhân tố ngoại giới quá nhiều, trải qua càng nhiều, bảo trì bản tâm càng khó, mà mất đi bản tâm, cũng mất đi chính mình, lúc kia, ngươi đã không phải là ngươi ban đầu rồi.
Nói đến đây, nàng đi đến trước mặt Dương Diệp, muốn vỗ vai Dương Diệp, nhưng phát hiện vóc dáng của mình quá thấp, nên chậm rãi bay lên, giờ phút này nàng còn cao hơn Dương Diệp nữa cái đầu.
Dương Diệp:
Thiên Tú vỗ nhè nhẹ bả vai của Dương Diệp.
- Trên Tổ cảnh, chính là Chân, Đạo Chân cảnh. Cái gọi là Đạo Chân cảnh, chính là cường giả Tổ cảnh khám phá mê chướng, nhận thức bản ngã, nhận thức bản tâm, nhận thức Đại Đạo chân chính. Phụ thân ngươi, kỳ thật đã một chân bước vào Đạo Chân cảnh, bất quá đáng tiếc, hắn không có lựa chọn bước ra nửa bước kia. Ngươi biết vì sao không?
Dương Diệp lắc đầu.
Thiên Tú nói khẽ:
- Bởi vì trong lòng hắn, có người càng trọng yếu hơn Đại Đạo.
Dương Diệp trầm giọng nói:
- A Tú, ngươi nói như vậy, ta có nghi vấn, nếu như hắn vì người trong nội tâm càng trọng yếu mà không đi đạp nửa bước kia, như vậy hắn là tuân theo bản tâm, tuân theo bản ngã, đã như vậy, vì sao hắn không bước ra nửa bước kia?
Thiên Tú nhìn vê phía Dương Diệp.
- Muốn chết, chính là bản tâm của hắn.
Thân thể Dương Diệp cứng đờ.
Thiên Tú nói khẽ:
- Hắn vì nữ nhân yêu mến mà không bước ra nửa bước kia, là tuân theo bản tâm, cho nên thực lực của hắn vô cùng cường đại, không phải Đạo Chân cảnh, nhưng thực lực không hề kém Đạo Chân cảnh. Nếu như mẹ ngươi còn sống, hắn muốn bước ra một bước kia, đơn giản giống như ăn cơm. Nhưng mẹ ngươi không còn sống. Cái này ở trong lòng hắn, Đại Đạo, không có bất kỳ ý nghĩa gì rồi.
- Phụ thân ngươi, là người chí tình chí nghĩa. Đại Đạo nói buông tha thì buông tha, phần tâm tính này, trên đời hiếm thấy. Ta nghĩ, đây cũng là nguyên nhân vì sao người kia tôn trọng cha ngươi như vậy. Dùng thực lực của đối phương, có thể tru sát cha ngươi, nhưng đối phương không làm.
Dương Diệp trầm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Người nọ, là Tiêu Dao Tử sao?
Thiên Tú nhẹ gật đầu.
- Ta đã thấy phụ thân ngươi, cũng đã gặp hắn. - Hắn đã đến loại trình độ nào?
Dương Diệp hỏi.
Thiên Tú nhìn về phía Dương Diệp, mỉm cười.
- Ngươi biết đại đạo của hắn là gì không?
Dương Diệp lắc đầu.
Thiên Tú nói khẽ:
- Đạo của hắn, chính là mạnh mẽ.
- Mạnh mế?
Dương Diệp khó hiểu.
Thiên Tú nói:
- Trở nên mạnh mẽ, vì trở nên mạnh mẽ, hắn sẽ không ngừng đột phá mình, vì mạnh, hắn có thể bỏ qua hết thảy, tâm của hắn, chỉ có mạnh mẽ. Cho dù là kiếm đạo, cũng bất quá là một công cụ để hắn trở nên mạnh mẽ mà thôi.
Dương Diệp nói:
- Cho dù vô địch, thì có ý nghĩa gì?
- Ngươi sai rồi!
Thiên Tú nói:
- Cái hắn muốn không phải vô địch, mà là đột phá, không ngừng đột phá mình. Đây là một phần cố chấp, một phần tâm tình. Nếu như hắn muốn vô địch, cái kia sẽ không đáng sợ. Đúng là loại tâm cảnh không muốn vô địch này, mới để cho hắn mạnh như vậy. Ở trong lòng ngươi, thân nhân trọng yếu nhất, mà ở trong lòng hắn, kiếm đạo trọng yếu nhất. Ngươi có thể vì thân nhân buông tha cho kiếm đạo, mà hắn vì kiếm đạo có thể buông tha thân nhân, nghiêm chỉnh mà nói, kỳ thật các ngươi không có khác nhau.
Dương Diệp cười khổ nói:
- Vậy vì sao ta yếu như vậy, mà hắn lại mạnh như vậy?
Thiên Tú khẽ lắc đầu.
- Ngươi sai rồi!
- Hử?
Dương Diệp khó hiểu.
Thiên Tú nói khẽ:
- Hắn ở vào tuổi của ngươi, không nhất định mạnh hơn ngươi. Ngươi bây giờ lấy mình đi so với hắn, là tự tìm phiền phức. Ngươi phải hiểu được, các ngươi không phải người cùng một thời đại. Chờ ngươi đến tuổi của hắn, hậu nhân nhìn ngươi, ngươi cũng là tôn tại vô địch.
Dương Diệp cười nói:
- Ngươi nói như vậy, trong nội tâm của ta dễ chịu hơn rồi. Thiên Tú chắp hai tay sau lưng, sau đó chậm rãi đi ra. - Đi theo ta, thời gian của ta cũng không nhiều, thừa dịp còn có thời gian, ta dạy ngươi vài thứ.