Chương 4393: Kiếm Vự này, quá rác rưởi! (2)
Chương 4393: Kiếm Vự này, quá rác rưởi! (2)Chương 4393: Kiếm Vự này, quá rác rưởi! (2)
An Nam Tĩnh nhìn thoáng qua Thiên Tú, sau đó nói:
- Loại kỹ xảo này, kỳ thật lúc trước ta và hắn nắm giữ qua, bất quá chúng ta không có coi trọng!
Dương Diệp nhẹ gật đầu, loại kỹ xảo lực lượng này, kỳ thật hắn đã từng nắm giữ qua, nhưng như An Nam Tĩnh nói, bọn hắn không có đi coi trọng cùng nghiên cứu.
Thiên Tú nói khẽ:
- Lực lượng mười thành, nếu như không dùng kỹ xảo này, khả năng chỉ có chín thành rơi xuống trên người đối thủ, mà còn dư lại một thành, kỳ thật thường thường là mấu chốt nhất. Này giống như kiếm đâm lên cánh tay, có thể chỉ làm tay cụt, nhưng nếu đâm ở trên cổ họng, cũng không phải tay cụt, mà là toi mạng.
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Dương Diệp.
- Tựa như vừa rồi, lực lượng của An Nam Tĩnh không mạnh bằng ngươi, nhưng mười thành lực lượng của nàng, toàn bộ rơi vào trên người ngươi, mà lực lượng của ngươi chỉ có tám thành rơi vào trên nắm tay nàng, cho nên ngươi bị đánh lui. Mà một cái đánh lui này, khả năng đổi lấy chính là tuyệt cảnh. Đơn giản mà nói, chính là mấu chốt, cường giả chân chính, chú trọng đúng là mấu chốt, mà mấu chốt này các ngươi lại không để ý đến. Dương Diệp nhẹ gật đầu. - Đã minh bạch!
Thiên Tú nói khẽ:
- Các ngươi đều có đạo của mình, có con đường của mình, ta có thể dạy các ngươi, chỉ là một ít kỹ xảo cùng kinh nghiệm, đương nhiên, những kỹ xảlo cùng kinh nghiệm này với các ngươi mà nói, hẳn là cực kỳ hữu dụng, ít nhất có thể để cho các ngươi ít đi rất nhiêu đường quanh co.
An Nam Tĩnh nhìn Thiên Tú ôm quyền.
- Xin chcỉ giáo!
Thiên Tú khẽ gật đầu.
- Ra tay!
Dương Diệp đang muốn nói, nhưng An Nam Tĩnh quay người đấm hắn một quyên.
Dương Diệp căn bản không kịp nghĩ nhiều, chỉ cók thể một quyền nghênh đón.
Âm!
Nắm đấm của hai người vừa chạm vào liền phân, riêng phần mình lui vê phía sau gân trăm trượng.
An Nam Tĩnh lại muốn ra tay, lúc này Thiên Tú đột nhiên nói:
- Ta là bảo ngươi ra tay với taI Dương Diệp:
Trên mặt An Nam Tĩnh hiếm thấy hiện lên vẻ ửng đỏ, nhưng khôi phục bình thường rất nhanh, nàng quay người nhìn về phía Thiên Tú, sau một khắc, Chiến Thiên xuất hiện ở trong tay nàng, thoáng qua, thân hình run lên, đi tới trước mặt Thiên Tú, tiếp đó Chiến Thiên mãnh liệt bổ về phía Thiên Tú.
Nhưng cái bổ này, Chiến Thiên bị Thiên Tú một tay gắt gao nắm lại.
Chiến Thiên không cách nào tiến thêm nửa tấc!
Nhìn thấy một màn này, An Nam Tĩnh nhíu mày.
Thiên Tú cong ngón búng ra.
Âm!
An Nam Tĩnh bị chấn đến hơn ngàn trượng!
Nhìn thấy một màn này, thần sắc của Dương Diệp cực kỳ ngưng trọng. Thực lực của Thiên Tú không khỏi kinh khủng đi!
Trong mắt An Nam Tĩnh cũng tràn đầy vẻ ngưng trọng!
Ngay lúc này, Thiên Tú đột nhiên nhìn về phía Dương Diệp, sau một khắc, Thiên Tú giơ tay vung lên.
Âm! Cách đó không xa, sắc mặt Dương Diệp đại biến, hai tay nắm kiếm mãnh liệt bổ tới trước.
Nhưng kiếm còn chưa triệt để rơi xuống, liên bị một cỗ lực lượng kinh khủng chấn bay ra ngoài!
Thiên Tú chậm rãi đi vê phía Dương Diệp và An Nam Tĩnh.
- Ta là muốn nói cho các ngươi biết, thiên tài? Cái thế giới này, thiên tài rất nhiều... Ta đã từng là một cái trong số đó. Thiên phú, vĩnh viễn còn lâu mới có tư cách tự tin và kiêu ngạo, con đường tương lai của hai người các ngươi, còn rất dài, ánh mắt của các ngươi, phải nhìn càng xa, hơn nữa trong lúc này, các ngươi cân từng giây từng phút bảo trì tâm khiêm tốn. Không nên coi mình là thiên tài, tựa như kẻ có tiền, kẻ có tiền chân chính, vĩnh viễn sẽ không nói mình có tiền, mà người có được quyên thế ngút trời, bọn hắn cũng sẽ không nói mình có quyền.
Nói đến đây, nàng ngừng lại, sau đó lại nói:
- Hai người các ngươi, thực chất đều có niềm kiêu ngạo cùng tự tin của mình, điểm này không sai. Nhưng bây giờ, ta cần các ngươi phải coi mình thấp hơn, ngươi càng nhìn mình thấp, con đường tương lai của ngươi sẽ càng xa hơn.
Trong thế tục, có thật nhiều sư phụ thời điểm dạy đồ đệ, đều nói đồ đệ bất phàm dường nào, muốn tự tin, nhất định phải tự tin, cái này không sai. Nhưng Dương Diệp và An Nam Tĩnh bất đồng. Này hai người, trong cùng giai, bọn họ căn bản không để bất kỳ ai ở trong mắt.
Nói dễ nghe là tự tin, nói không dễ nghe, cái kia chính là tự mãn.
Tự mãn!
Tựa như một chén nước, nếu như chén đầy nước, chén này sẽ không cách nào thêm nước được.
Bây giờ Thiên Tú làm, chính là dọn sạch chén nước.
Dương Diệp và An Nam Tĩnh trâm mặc.
Tự mãn?
Trong lòng tự hỏi, hai người bọn họ tự mãn sao?
Kỳ thật là có.
Mặc kệ bọn hắn có thừa nhận hay không, ở trong một đời tuổi trẻ của Đại Thiên Vũ Trụ, ngoại trừ lẫn nhau, trong lòng hai người bọn hắn đã không có đối thủ.
Lúc này Thiên Tú lại nói:
- Võ Đạo Chi Lộ của một người có thể đi bao xa, quyết định ở tâm của hắn, các ngươi phải thường xuyên tự vấn lương tâm, nếu như tâm nghĩ thiên, như vậy con đường của ngươi sẽ là thiên. Này giống như rất nhiều người tâm thuật bất chính trong thế tục, những người này, cuối cùng đi là đường tà đạo.
Nói đến đây, nàng đi tới trước mặt Dương Diệp, sau đó nói:
- Nói nhiều đạo lý như vậy, đến chút thực tế a. Đến, phóng ra Kiếm Vực của ngươi!
Kiếm Vực!
Dương Diệp không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp thi triển ra Kiếm Vực.
Lúc này tay phải Thiên Tú nhẹ nhàng vung.
Âm!
Kiếm Vực của Dương Diệp ầm ầm vỡ vụn, hóa thành hư vô.
Sắc mặt Dương Diệp trắng bệch.
Thiên Tú lắc đầu.
- Kiếm Vực này, quá rác rưởi!
Dương Diệp: