Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 4343 - Chương 4413: Kế Hoạch Ly Khai! (2)

Chương 4413: Kế hoạch ly khai! (2) Chương 4413: Kế hoạch ly khai! (2)Chương 4413: Kế hoạch ly khai! (2)

Trong tràng có người còn muốn nói điều gì, nhưng Viên lão đột nhiên nói:

- Chư vị, nghe Dương tiểu hữu. Thứ cho ta nói thẳng, nếu như không phải chúng ta, trời đất bao la, Dương tiểu hữu nơi nào không đi được? Mà nếu hắn muốn đi, Bất Tử Tộc nhất định sẽ không ngăn trở. Sở dĩ hắn không đi, chính là vì các vị, thời điểm này, mọi người cũng đừng nói cái gì lưu lại cùng nhau đối mặt.

Dương Diệp nhìn về phía Viên lão, cười nói:

- Viên lão, ngươi không sợ ta cảm thấy ngươi bạc tình bạc nghĩa sao?

Viên lão khẽ lắc đầu.

- Nếu như ngươi cần, ta tùy thời có thể lưu lại!

Cái này không thể được!

Dương Diệp cười nói:- Những người này, địa phương muốn đi, là một vũ trụ không biết tên, bọn hắn cần một người dẫn đầu, việc này, phải Viên lão ngươi dẫn đầu, ta mới yên tâm.

- Ngươi thì sao?

Viên lão hỏi. Dương Diệp cười nói:

- Ta rất nhanh sẽ tới.

Mọi người trầm mặc.

Tất cả mọi người không phải người ngu, những lời này của Dương Diệp, nói đơn giản, nhưng sự thực là hắn rất có thể sẽ vĩnh viễn không tới được!

Lúc này Dương Diệp nói:

- Viên lão, ngươi chuẩn bị một chút đi, còn có chư vị cũng chuẩn bị một chút. Còn nữa, việc này quyết định như vậy. Nếu như các ngươi thật muốn giúp ta, cũng đừng có nói gì về việc này.

Nói xong, Dương Diệp đi ra đại điện.

Sau lưng hắn là An Nam Tĩnh.

Trong điện vô cùng an tĩnh.

Ngoài điện.

Dương Diệp nhìn về phía trong thành, ở bên cạnh hắn, An Nam Tĩnh nói khẽ:

- Ta lưu lại, đúng không?

Dương Diệp trâm giọng nói:

- Kỳ thật, ta rất hy vọng ngươi đi. Viên lão chủ trì đại cục, mưu trí đầy đủ, nhưng vũ lực không đủ, nếu như ngươi đi theo, ta sẽ yên tâm hơn.

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn thoáng qua An Nam Tĩnh, cười nói

- Nhưng ta biết, ngươi không sẽ đi, ta cũng không muốn đuổi ngươi đi. Đại tỷ Nhị tỷ, còn có đám người Minh Nữ, các nàng là bằng hữu của ta, ta không thể để cho các nàng có chuyện.

Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, sau đó lại nói:

- Ta để lại tất cả vấn đề cho mình và các ngươi, các ngươi có trách ta không?

An Nam Tĩnh lắc đầu.

- Không!

Dương Diệp mỉm cười, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chuyện của đám người Tần Xuyên, là đau nhức của hắn đời này, hắn không muốn loại chuyện này tái diễn. Lúc này đây, nếu như có người chết, sẽ chết Dương Diệp hắn!

Dương Diệp và An Nam Tĩnh đến một tiểu viện yên tĩnh trong thành, hắn vừa tiến vào trong viện, một người áo đen xuất hiện ở trước mặt hắn.

Người này đúng là Trụ Linh.

Trong khoảng thời gian này, Trụ Linh ở trong thành, sau đó thỉnh thoảng dạy dỗ Tiểu Bạch. Đáng tiếc là, Tiểu Bạch quá tinh nghịch, Tiểu gia hỏa này, trong đầu nghĩ đều là chơi đùa như thế nào, cái này để cho Trụ Linh rất đau đầu.

- Có việc gì sao?

Trụ Linh hỏi.

Dương Diệp nhẹ gật đầu.

- Lúc này đến, là muốn nói cho ngươi biết, Bất Tử Tộc muốn khởi động trận pháp của Đại Thiên Vũ Trụ. Truyền Tống Môn ngay ở Vô Tận Hắc Động, người của ta ở lúc ấy sẽ chạy đi, ngươi cùng đi đi!

- Ta không đi!

Trụ Linh lạnh nhạt nói.

- Muốn cùng Đại Thiên Vũ Trụ chôn cùng?

Dương Diệp hỏi.

Trụ Linh trâm mặc hồi lâu, sau đó nói:

- Ta là Đại Thiên Vũ Trụ Chi Linh.

- Nơi đây cần ngươi thủ hộ?

Dương Diệp nhìn Trụ Linh.

- Nơi đây, không còn gì cả...

Trụ Linh lắc đầu. - Ngươi không hiểu.

Dương Diệp thấp giọng thở dài, không có khuyên bảo, mỗi người đều có lựa chọn của mỗi người, đây là lựa chọn của Trụ Linh.

- Thân nhân của ngươi đều đi, những người ở Hư Linh Đại Lục kia làm sao bây giờ?

Lúc này Trụ Linh đột nhiên nói.

Những người ở Hư Linh Đại Lục kial

Dương Diệp trâm mặc một lát, sau đó nói:

- Sau khi Bất Tử Tộc đến tiến công, ta sẽ để cho Viên lão thông tri toàn bộ đại lục vị trí của Truyền Tống Môn, lúc kia, bọn hắn cũng có thể tiến đến, là sống hay chết, liền xem tạo hóa của chính bọn hắn.

Trụ Linh trâm mặc.

Dương Diệp không nợ Bách Tộc cái gì, có thể che chở những người này lâu như vậy, đã rất tốt rồi.

Sau một lúc lâu, Trụ Linh nói:

- Đại Thiên Vũ Trụ, có thật nhiêu Linh vật, những Linh vật này, ta đã tụ tập chúng nó lại, ta muốn để cho chúng nó tiến vào Hồng Mông Tháp của ngươi, sau này chúng theo ngươi cùng Tiểu Bạch, được không? Dương Diệp trâm giọng nói:

- Để chúng đi theo người của ta, có lẽ càng tốt hơn, bởi vì ta có khả năng cũng không sống nổi.

Trụ Linh lắc đầu.

- Ta không tin tưởng bọn họ, không có người nào là không tham lam. Những Linh vật này đi theo bọn hắn, sợ là sẽ không có kết quả tốt!

- Vậy ngươi tin tưởng ta?

Dương Diệp cười nói.

Trụ Linh lạnh nhạt nói:

- Ta tin tưởng Tiểu Bạch!

Nói xong, nàng bấm tay điểm ra, một quả cầu ánh sáng xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.

- Bên trong tự thành một không gian nhỏ, những Linh vật kia đều ở trong đó, tất cả nhờ vào ngươi.

Dương Diệp trâm mặc một lát, sau đó nhẹ gật đầu, tiếp đó hắn thu vào trong Hồng Mông Tháp.

Trong Hồng Mông Tháp, Tiểu Bạch ôm quả cầu ánh sáng kia vào trước mặt mình, nàng quan sát quang cầu một lát, sau đó chui vào. - Thật là ham chơi! Bất quá cũng tốt!

Trụ Linh lắc đầu cười cười, sau đó xoay người rời đỉ.

Sau khi Trụ Linh đi vào phòng, Dương Diệp thấp giọng thở dài, cũng xoay người rời đi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Ba ngày đảo mắt đã qua.

Sáng sớm ngày hôm nay, phía đông, mặt trời chậm rãi hiện lên, ánh mặt trời rơi xuống mặt đất, vạn vật bình tĩnh.

Nhưng chẳng biết lúc nào, Hư Linh Thành đột nhiên tối xuống.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0