Chương 4445: Người thân bí! (2)
Chương 4445: Người thân bí! (2)Chương 4445: Người thân bí! (2)
Sâu bên trong lòng đất, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên, trong mặt đất phạm vi mấy chục vạn lập tức điên cuồng sụp xuống!
Thật sự là núi lở đất nứt!
Giữa không trung, lão già cười lạnh:
Nên kết thúc rồi!
Dứt lời, hắn lại muốn ra tay, nhưng ngay vào lúc này, một đường ánh sáng trắng đột nhiên chợt lóe lên, ngay sau đó, ánh sáng trắng kia trực tiếp tiến vào lòng đất!
Sắc mặt lão già lập tức đại biến:
- Làm càn!
Hắn đi thẳng tới sâu bên trong lòng đất này, mà lúc này, một lực lượng cường đại đột nhiên từ phía dưới vọt ra. Âm!
Trong nháy mắt, lão già kia trực tiếp bị đẩy trở về chỗ cũI
Nhưng chẳng bao lâu, lão già lại vọt xuống, ở sâu bên trong lòng đất này lại truyền tới mấy tiếng nổ lớn, hiển nhiên là hai người Dương Diệp đang giao chiến cùng ánh sáng trắng kia. Trong lòng lão già thâm cả kinh và tăng nhanh tốc độ lao tới lòng đất này, mà giờ phút này, Dương Diệp cùng ánh sáng trắng kia đã không thấy! Ở đó chỉ có một nữ tử đang nằm!
Chính là An Nam Tĩnh!
Lúc này, khóe miệng An Nam Tĩnh đầy máu, người đã hoàn toàn bị thương nặng tới mức hôn mê!
Sắc mặt lão già cực kỳ khó coi:
- Rốt cuộc là ail
Một lát sau, ánh mắt của lão nhân rơi vào trên người An Nam Tĩnh:
- Hừ, có ngươi ở đây, ta cũng không tin Dương Diệp này không đến!
Dứt lời, hắn vung tay phải lên, trực tiếp cùng An Nam Tĩnh biến mất!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Dương Diệp chậm rãi mở mắt ra, hắn vừa muốn ngôi xuống thì bụng lại truyền tới cảm giác quặn đaul
- Sao?
Dương Diệp cố nén đau đớn dữ dội ở bụng và lại muốn đứng lên, nhưng giờ phút này hắn kinh hãi phát hiện ra hai tay của mình tự nhiên không có cách nào nhúc nhích!
Không chỉ hai tay, hai chân cũng vạy! Qua rất lâu, Dương Diệp làm hiểu rõ tình hình của hắn bây giờ.
Giờ phút này hắn ở trong một gian mật thất tối tăm, hai tay hai chân của hắn đang bị mấy sợi xích sắt to bằng cánh tay quấn chặt, một đầu của xích sắt nối với lòng đất.
Ngoài việc đó ra, ở chỗ bụng của hắn có cắm một thanh đoản kiếm!
Chỉ cân hắn vận dụng huyền khí, thanh kiếm này sẽ khuấy động. Nếu như thanh kiếm này tiến thêm mấy tấc cũng đủ để lấy mạng của hắn!
Hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại!
Trong đầu hắn hồi tưởng tất cả những chuyện phát sinh trước đói
Lúc đó, hắn cùng An Nam Tĩnh đang đối phó với lão già của Thủy Nguyên tộc, tuy thực lực của lão già áp chế toàn diện hắn cùng An Nam Tĩnh, nhưng hai người bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Mà trong chớp mắt khi bọn họ lao vào lòng đất, một đường ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn cùng An Nam Tĩnh, đường ánh sáng trắng này đánh lén hắn cùng An Nam Tĩnh!
Đường ánh sáng trắng này cộng thêm lão già Thủy Nguyên tộc chính là hai cường giả Đạo Chân cảnh! Trong nháy mắt, bọn họ tương đương với bị hai cường giả Đạo Chân cảnh liên thủ đánh một đòn. Khi đó, hắn cùng An Nam Tĩnh đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản không có cách nào chống đỡ. Sau đó, hắn lại xuất hiện ở đây!
- Tỉnh rồi àI
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên ở trong không trung. Ngay sau đó, một đường ánh sáng trắng xuất hiện ở trong mật thất tối tăm này.
Dương Diệp mở mắt và nhìn thấy một nữ tử váy trắng đứng ở đó.
- Nàng?
Dương Diệp hỏi.
- Ở trong tay của Thủy Nguyên tộc!
Nữ tử váy trắng nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Dương Diệp lập tức thả lỏng, hai tay nắm chặt cũng chậm rãi thả lỏng ra. Không chỉ có vậy, trong mắt hắn vốn có ánh sáng máu cũng dần dần giảm xuống.
An Nam Tĩnh còn sống!
Hắn sợ nhất là An Nam Tĩnh chết!
- Đây là chỗ nào? Dương Diệp lại hỏi.
- Bạch Đế thành!
Nữ tử nói.
Dương Diệp khẽ lắc đầu:
- Chưa từng nghe nói tới!
Nữ tử chậm rãi đi tới trước mặt Dương Diệp, lúc này, Dương Diệp nhìn thấy gương mặt của nàng. Nàng có dáng người cao gầy, gương mặt tuyệt thế, có thể nói là không thua bất kỳ một nữ tử nào mà hắn đã gặp. Chỉ là trên người nữ tử này có phần một cao ngạo, lại giống như tất cả mọi thứ ở trong mắt nàng đều là con kiến hôi vậy, điêu này khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Nữ tử này nhìn bụng của Dương Diệp:
- Ta rách bụng của ngươi lại phát hiện Hồng Mông tháp này đã hòa làm một thể với ngươi, nếu muốn cứng rắn lấy ra sẽ hủy vật kia. Cho nên cần ngươi tự mình giao ra.
Dương Diệp nhìn thẳng vào nữ tử:
- Ngươi thấy thế nào?
Nữ tử nhìn Dương Diệp rất lâu, đột nhiên, nàng bấm tay bắn ra, thanh kiếm cắm trên bụng của Dương Diệp trực tiếp tiến vào một tấc. Trong nháy mắt, bụng Dương Diệp truyền đến cảm giác đau đớn tê tâm liệt phổi. Nhưng Dương Diệp không hề biến sắc!
Một lát sau, nữ tử ngừng lại:
- Muốn chết à?
Dương Diệp lắc đầu:
- Muốn sống!
Nữ tử khẽ nói:
- Nhưng ta thấy ngươi muốn chết!
Dương Diệp khẽ cười nói:
- Nếu bây giờ ta giao ra mấy thần vật món này, ta sẽ chết ngay, không phải sao?
- Không giao sẽ chết rất đau đớn. Giao rồi sẽ chết được thoải mái hơn!
Nữ tử nói.
Dương Diệp nhìn thẳng vào nữ tử:
- Ngươi thấy ta giống như người sợ đau đớn à?
Nữ tử nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó đang muốn nói, lúc này, Dương Diệp đột nhiên nói:
- Ta có một yêu câu. - Yêu cầu gì?
Nữ tử cong khóe miệng và cười lạnh:
- Ngươi còn muốn đưa ra yêu cầu?
Dương Diệp nói:
- Vậy ra tay đi!
Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nữ tử xoay người:
- Ở Bạch Đế thành của ta có một chỗ cực âm, nơi đó là một trong những cấm địa của Bạch Đế thành ta, trong đó có vô số oán linh, những oán linh này đã từng chết thảm, bọn họ đặc biệt hi vọng có người có thể báo thù cho bọn họ.
Nói đến đây, nàng đột nhiên xoay người lần nữa, nhìn về phía Dương Diệp:
- Những oán linh kia đều có một đoạn quá khứ thê thảm, ta sẽ để cho ngươi cảm nhận một chút kinh nghiệm của bọn họ, cảm giác này chắc chăn rất kỳ diệu. Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, đã từng có một cường giả Đạo Chân cảnh nửa bước ở đó, ngươi có biết cuối cùng hắn thế nào không? Không đến nửa canh giờ thì hắn tự sát. Chúc ngươi may mắn!
Dứt lời, nàng cùng Dương Diệp trực tiếp biến mất. .. . Đây là một nơi u ám, trên bầu trời có mây đen giăng đây, không một tia ánh sáng mặt trời, xung quanh là từng trận gió lạnh tới tận Xương.
Đột nhiên, một đường ánh sáng trắng xuất hiện ở trong thế giới này.
Âm!
Ở trước ánh sáng trắng kia có một nam tử đang nằm, chính là Dương Diệp!
Đến chỗ này, chân mày Dương Diệp lập tức nhíu lại.
Hắn cảm giác có vô số ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm!
Nữ tử váy trắng nhìn lướt qua xung quanh, đúng lúc này, một gương mặt nữ dữ tợn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nữ tử váy trắng này.
Nữ tử váy trắng giơ tay lên đánh ra một chưởng.
Âm!
Không gian ở đó chấn động kịch liệt, ngay sau đó, gương mặt nữ dữ tợn này xuất hiện ở hơn mấy trăm trượng.
Phía xa, gương mặt nữ này cười gắn nói:
- Đường đường là nữ hoàng Bạch Đế thành đại giá quang lâm, đúng là khiến địa phương nhỏ này được vẻ vang rồi! Nữ tử váy trắng liếc nhìn gương mặt nữ này, khẽ nói:
- Quỷ Tu La, đã nhiều ngày không gặp, thực lực của ngươi tiến bộ không ít. Chúc mừng!
Quỷ Tu La cười lạnh, cuối cùng nhìn tới Dương Diệp:
- Ôi u, Bạch Chỉ Tiên, ngươi tìm được một tiểu tình lang từ lúc nào vậy?
Vẻ mặt nữ tử váy trắng tên là Bạch Chỉ Tiên lạnh xuống, mà lúc này, Quỷ Tu La kia lại nói:
- Chà chà, không ngờ được Bạch Chỉ Tiên ngươi thưởng thức kém như vậy, tìm một kẻ vô dụng không đẹp trai, thực lực lại kém thế.
Bạch Chỉ Tiên khẽ nói:
- Chỉ có đồ vô dụng mới có thể phải dùng tới miệng lưỡi.
Âm!
Lúc này, ảo ảnh một thanh trường mâu đột nhiên bắn tới nhanh như tia chớp về phía Bạch Chỉ Tiên. Bạch Chỉ Tiên vung tay phải lên, thanh trường mâu này trực tiếp vỡ vụn ra. Phía xa, Quỷ Tu La kia lại muốn ra tay, mà lúc này, Bạch Chỉ Tiên đã lùi đến ngoài nghìn trượng. Ngay sau đó, nàng bấm tay bắn ra, một viên hạt châu màu đen rơi vào trước mặt Quỷ Tu La kia.
Cách đó không xa, Quỷ Tu La kia nhíu mày: - Quỷ Khí Châu!
Cuối cùng, nàng nhìn Dương Diệp:
- Bạch Chỉ Tiên, ngươi muốn giở trò quỷ gì!
Bạch Chỉ Tiên khẽ nói:
- Mượn oán linh ở nơi đây dùng một lát!
Quỷ Tu La nheo mắt lại:
- Chỉ như vậy thôi sao?
Bạch Chỉ Tiên khẽ gật đầu:
- Chỉ như vậy!
Quỷ Tu La nhìn Bạch Chỉ Tiên rất lâu, cuối cùng, nàng mở miệng hút một cái, viên Quỷ Khí Châu này trực tiếp bị nàng hút vào trong miệng, ngay sau đó, ở đó đột nhiên xuất hiện một âm phong, tà ác rất nhiều điểm đen đột nhiên xuất hiện.
Oán linhI
Dương Diệp cảm nhận được rất nhiều oán linh!
Hắn cũng không xa lạ gì oán linh, hắn đã từng hấp thu oán linh này, chỉ có điều lần này hắn cảm nhận được những oán linh đặc biệt mạnh mẽ, oán niệm này thậm chí khiến tim hắn cũng đập nhanh!
Sát ý của hắn lại là Tổ cảnh! Ngay cả hắn cũng cảm giác tim đập nhanh, có thể tưởng tượng được những oán linh là khủng khiếp tới mức nào.
Lúc này, Bạch Chỉ Tiên đi tới trước mặt Dương Diệp:
- Từ từ hưởng thụ đi, để cho ta xem thử, ngươi rốt cuộc kiên cường tới mức nào!
Vừa dứt lời, thân hình của nàng lùi đến ngoài mấy ngàn trượng.
Khi nàng rời khỏi, những oán linh xung quanh kia lập tức tất cả xông về phía Dương Diệp. Rất nhanh, một oán linh trực tiếp tiến vào giữa chân mày của Dương Diệp.