Chương 4462: Ngươi mạnh, tất nhiên ngươi có lý! (1)
Chương 4462: Ngươi mạnh, tất nhiên ngươi có lý! (1)Chương 4462: Ngươi mạnh, tất nhiên ngươi có lý! (1)
Đây chính là một kim chủ!
Ba món thần vật!
Trên người của Dương Diệp có ba món thần vật, ai không thèm nhỏ dãi? Cho dù là Kiếm Thiên thành cũng đang âm thầm nhìn trộm!
Du Tôn không ngờ được, thiên tài kiếm đạo trước mắt này lại chính là Dương Diệp!
Dương Diệp!
Du Tôn im lặng rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm Thiên thành:
Ngài quyết định đi!
- Hợp tác!Một giọng nói đột nhiên vang lên ở trong không trung!
Hợp tác!
Du Tôn khẽ gật đầu:
- Hiểu rõ.
Ý của hợp tác chính là hợp tác cùng Dương Diệp, nhưng sẽ không để cho Dương Diệp tiến vào Kiếm Thiên thành, Kiếm Thiên thành cũng sẽ không đối địch với Dương Diệp. Mọi người hợp tác! Đây là thái độ của Kiếm Thiên thành!
Rất nhanh, Du Tôn đuổi kịp Dương Diệp.
Du Tôn nói:
- Các hạ có bằng lòng hợp tác cùng Kiếm Thiên thành ta không?
- Hợp tác?
Dương Diệp không hiểu.
Du Tôn nói:
- Rất đơn giản, các hạ để lại sở học và hiểu biết của bản thân về kiếm đạo lại Kiếm Thiên thành ta, để báo đáp lại, những gì Kiếm Thiên thành ta thu thập cũng có thể mở cho các hạ xem, hai bên chúng ta bù đắp cho nhau thì thế nào?
Bù đắp!
Dương Diệp suy nghĩ một lát, sau đó nói:
- Cũng được. Chỉ có điều bây giờ ta còn có việc, tạm thời chỉ có thể để lại sau.
Nói xong, Dương Diệp xoay người rời đi. Bây giờ mục đích chủ yếu của hắn là cứu An Nam Tĩnh!
- Các hạ muốn đi tới chỗ của Thủy Nguyên tộc sao?
Du Tôn đột nhiên nói. Dương Diệp quay đầu lại nhìn về phía Du Tôn, Du Tôn nói:
- Kiếm Thiên thành ta biết một vài chuyện về các hạ, thứ lỗi cho ta nói thẳng, thực lực của các hạ tuy không tâm thường, nhưng nếu muốn lấy sức một người đối đầu với Thủy Nguyên tộc chính là lấy trứng chọi đái
Dương Diệp nói:
- Lấy trứng chọi đá cũng phải đi!
Du Tôn nhíu mày, lúc này, Dương Diệp đã xoay người rời đi.
- Chờ đất
Đúng lúc này, bóng dáng mờ ảo của một lão già mặc áo bào màu xám đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
- Sao?
Dương Diệp nhìn về phía lão già mặc áo bào màu xám.
Hắn liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Lão phu là thành chủ của Kiếm Thiên thành, lão phu biết các hạ nóng lòng đi cứu bằng hữu, thế này đi, lão phu đứng ra giúp các hạ một lần, làm cho Thủy Nguyên tộc không tổn thương bằng hữu của các hạ một tháng, trong một tháng các hạ ở lại Kiếm Thiên thành ta, trao đổi cùng Kiếm Thiên thành ta được không?
Hai mắt Dương Diệp híp lại: - Ngươi có thế khiến cho Thủy Nguyên tộc không làm gì sao?
Lão già mặc áo bào màu xám nói:
- Tộc trưởng của Thủy Nguyên tộc nợ ta một ân tình. Còn nữa, Kiếm Thiên thành ta sẽ không mơ ước ba món thần vật này, cho nên hắn vẫn phải nể mặt một chút.
Dương Diệp im lặng.
Lão già mặc áo bào màu xám lại nói:
- Thứ lỗi cho ta nói thẳng, lấy thực lực ngươi thì không có khả năng phá được Thủy Nguyên tộc, lần này đi chắc chắn sẽ chất. Cũng chính vì vậy, lão phu mới đưa ra hạ sách này, hi vọng khi các hạ còn sống giữ lại kiếm đạo của các hại
Dương Diệp liếc nhìn lão già mặc áo bào màu xám:
- Tiền bối rất thẳng thắn!
Lão già mặc áo bào màu xám nói:
- Kiếm tu có hàng nghìn hàng vạn, nhưng, kiếm đạo giết chóc lại rất ít. Còn nữa, các hạ nghiên cứu tập luyện ở Kiếm Thiên thành ta một tháng, ta tin tưởng với thiên phú của các hạ nhất định có thể nâng cao thực lực. Sau này các hạ đi tới Thủy Nguyên tộc cũng có lợi ích cực lớn, không phải sao?
Dương Diệp nhìn thẳng vào lão già mặc áo bào màu xám: - Tiền bối nói thẳng nguyên nhân thực sự đi!
Cách làm của thành chủ Kiếm Thiên thành trước mắt này đã phần không bình thường. Nói một cách đơn giản, đối phương quá mức muốn giữ hắn ở lại Kiếm Thiên thành. Trực giác nói cho hắn biết đối phương không chỉ đơn thuần muốn kiếm đạo giết chóc!
Thành chủ Kiếm Thiên thành im lặng rất lâu, sau đó nói:
- Ở Kiếm Thiên thành ta có một vật tên là Vô Cực Kiếm Kinh, là Thiên Vực Kiếm Chủ của Kiếm Thiên thành ta để lại năm đó, nhưng không người nào trong Kiếm Thiên thành ta có thể hiểu thấu đáo được huyền bí trong đó. Nếu như các hạ có thể hiểu thấu đáo huyền bí trong đó, Kiếm Thiên thành ta bằng lòng dùng chung với các hạ quyển Vô Cực Kiếm Kinh này. Đương nhiên, nếu như không thể cũng không sao, các hạ lưu lại áo nghĩa kiểm đạo giết chóc của mình là được!
- Vô Cực Kiếm Kinh?
Dương Diệp nhíu mày:
- Đó là vật gì?
Lão già nói:
- Thần vật! Thần vật chí cao của Kiếm Thiên thành ta.
Dương Diệp nói:
- Đã là thân vật, Kiếm Thiên thành ngươi lại bằng lòng chia xẻ sao?
Lão già lắc đầu:
- Nếu không thể giải được huyền bí trong đó thì đó chỉ là thứ vô dụng. Không chỉ ngươi, kiếm tu có tiếng trong thiên hạ cũng có thể tới Kiếm Thiên thành ta nghiên cứu tập luyện, đáng tiếc qua vô số năm qua, cũng không có người nào có thể giải được vật ấy. Ngươi có thể thử thời vận! Nếu như ngươi bằng lòng, bây giờ ta sẽ lập tức đi tới Thủy Nguyên tộc giúp ngươi. Chỉ cân ba món thần vật này còn ở trên người ngươi, ta có thể bảo đảm Thủy Nguyên tộc tuyệt đối sẽ không động tới bằng hữu của ngươi!
Dương Diệp suy nghĩ một lát, sau đó nói:
- Dẫn ta đi xeml
Lão già khẽ gật đầu: