Chương 4464: Đạo của chúng ta khác nhau! (1)
Chương 4464: Đạo của chúng ta khác nhau! (1)Chương 4464: Đạo của chúng ta khác nhau! (1)
Lúc này, Du Tôn nói:
- Nơi đây là Chủ Phong của Kiếm Thiên thành ta, người bình thường không được phép lên. Mời các hạ đi theo tai
Du Tôn dẫn theo Dương Diệp đi vào trong đại điện này, một kiếm ý sắc bén đột nhiên đập vào mặt, Dương Diệp nhíu mày và nhẹ nhàng vung tay phải lên, luông kiếm ý này lập tức biến mất.
Du Tôn quay đầu lại liếc nhìn Dương Diệp:
Kiếm ý của các hạ. ...
- Ta đã từng thiêu đốt ý!
Dương Diệp lời ít mà ý nhiều.
Thiêu đốt ý!IDu Tôn ngây người, sau đó nói:
- Nói cách khác, bây giờ các hạ căn bản không có cách nào thi triển kiếm ý?
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Có thể nói như vậy.
Du Tôn nhíu mày:
- Ngươi không có cách nào thi triển kiếm ý, nhưng kiếm đạo của ngươi lại mạnh mẽ như vậy. .. Sao có thể như vậy được. .. - Có thể làm chuyện chính không?
Dương Diệp nói:
- Ta không có nhiều thời gian.
Du Tôn liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Xin mời các hạ đi theo tai
Dứt lời, hắn dẫn theo Dương Diệp bước vào sâu bên trong đại điện, hai người nhanh chóng tới trong một gian mật thất chỉ khoảng mấy trăm trượng, không phải đặc biệt lớn, cũng không nhỏ.
Mà ở bên trong mật thất này có từng thanh kiếm lơ lửng.
Kiếm đều là kiếm bình thường, nhưng mỗi một thanh kiếm trong đều ẩn chứa một lực lượng đặc biệt.
- Hai nghìn ba trăm hai mươi chín thanh kiếm, đại biểu cho hai nghìn ba trăm hai mươi chín loại kiếm đạo!
Lúc này, Du Tôn nói:
- Những kiếm đạo này đều đến từ những kiếm tu khác nhau, tuy có mạnh có yếu, nhưng phong cách của bọn họ lại đều không giống nhau. Các kiếm đạo có khuyết điểm, cũng có ưu điểm. Chỉ có người đạt được Tổ cảnh, đồng thời nắm giữ kiếm đạo của mình mới có thể tới đây nghiên cứu tập luyện. - Vì sao?
Dương Diệp không hiểu
Du Tôn nói:
- Nếu như cảnh giới không đủ, không nắm giữ đạo của mình, tới đây nhất định sẽ rơi vào một loại tình cảnh khốn cùng, bị kiếm đạo của người khác đẩy vào cực hạn của tình cảnh khốn cùng, kể từ đó, người muốn sáng tạo ra kiếm đạo của mình sẽ càng khó hơn. Bởi vậy, chỉ có người phù hợp tiêu chuẩn mới có thể đi vào nơi đây, để lại kiếm đạo của mình và nghiên cứu tập luyện kiếm đạo của người khác, lấy thừa bù thiếu.
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, sau đó khẽ gật đầu:
- Không thể không nói, Kiếm Thiên thành của các ngươi quả thật có chỗ độc đáo.
- Tất nhiên!
Du Tôn nói:
- Nếu luận về kiếm đạo, tất cả Vĩnh Hằng giới, ngoại trừ vùng đất Kiếm Khư ra, Kiếm Thiên thành ta xem như là mạnh nhất!
- Vùng đất Kiếm Khư?
Dương Diệp nhìn về phía Du Tôn, không hiểu.
Du Tôn khẽ nói: - Một nơi cổ xưa, sau này có lẽ ngươi có thể thấy được.
Nói, hắn bấm tay vạch một cái, một thanh kiếm trôi lơ lửng ở trước mặt Dương Diệp:
- Lưu lại kiếm đạo của ngươi ở trên kiếm này, ngươi lại có thể nghiên cứu tập luyện tất cả kiếm đạo ở đây.
Dương Diệp im lặng nhìn thanh kiếm trước mặt mình, sau đó câm thanh kiếm kia, trong phút chốc, thanh kiếm kia bắt đầu chấn động mãnh liệt, dần dần, ở trong ánh mắt chăm chú của Du Tôn, thanh kiếm kia bắt đầu đỏ lên, không bao lâu, thanh kiếm này lại đỏ như máu, giống như do máu tươi ngưng tụ thành!
Qua rất lâu, Dương Diệp thu tay về, kiếm kia lập tức chấn động mạnh, một sát ý cường đại từ trong đó chấn động ra, trong nháy mắt, những thanh kiếm xung quanh đều lùi vê phía sau ba thước. Không một thanh kiếm dám tới gần kiếm của Dương Diệp!
- Kiếm đạo giết chóc!
Cách đó không xa, Du Tôn trầm giọng nói:
- Sát ý thật nông đậm, sát tâm thật mạnh, lấy kiếm làm hung. . . Lão phu chưa từng thấy qua kiếm đạo như vậy.
Dương Diệp không nói gì.
Kiếm đạo giết chóc?
Thật ra, hiện tại chỉ có hai người biết kiếm đạo của Dương Diệp cũng không phải là kiếm đạo giết chóc, kiếm đạo thật sự của Dương Diệp là tình kiếm đạo. Trong lòng của hắn là một chữ 'Tình. Sát ý của hắn xuất phát từ chữ tình, tình càng sâu, sát ý lại càng mạnh. Cũng chính vì vậy, Dương Diệp tuyệt đối không bị giết chóc nô dịch, mà là nô dịch sát ý. Nghiêm khắc mà nói, hắn là bị tình nô dịch! Hắn cam tâm tình nguyện bị nô dịch!
Đương nhiên, nếu như Dương Diệp bằng lòng chặt đứt tơ tình, làm cho kiếm tâm của mình không có bất kỳ lo lắng, không có bất kỳ ràng buộc nào, hắn cũng có thể lấy mạnh hơn. Giống như lúc này, nếu như hắn bằng lòng vứt bỏ An Nam Tĩnh, vứt bỏ đám người Tô Thanh Thi, vứt bỏ đám người thân của Tân Xuyên, vứt bỏ đám người Thiên Nữ, bất kể là Thủy Nguyên tộc hay là bất kỳ bộ tộc nào cũng không làm gì được Dương Diệp hắn. Tim hắn cũng sẽ hoàn toàn được thả ra, tự do tự tại không bị ràng buộc!
Kiếm tu đáng sợ nhất là gì? Chính là kiếm tu không có ràng buộc giống như Tiêu Dao Tử.
Nhưng nếu như hắn làm vậy, Dương Diệp hắn cuối cùng sẽ trở thành Tiêu Dao Tử thứ hai.
Dương Diệp hắn giết người không vì trường sinh, không vì lợi ích, chỉ vì sống sót, chỉ vì người thân.
Ở đó, Du Tôn nhìn thanh huyết kiếm do Dương Diệp lưu lại, giờ phút này xung quanh huyết kiếm căn bản không có bất kỳ một thanh kiếm nào dám tới gần. Tất cả kiếm trong mật thất đều chỉ phát ra kiếm ý, thanh kiếm này lại đặc biệt kỳ lạ, nó không phát ra kiếm ý, nó phát ra sát ý!
Một lát sau, Du Tôn quay đầu lại nhìn vê phía Dương Diệp:
- Xin các hạ tự tiện!
Dương Diệp lại lắc đầu: