Chương 4466: Giết hết trước lại đang nói sau! (1)
Chương 4466: Giết hết trước lại đang nói sau! (1)Chương 4466: Giết hết trước lại đang nói sau! (1)
Nói xong, hắn lại xoay người rời đi rất quyết đoán, không có chút do dự nào.
Vô Cực Kiếm Kinh thật sự rất bất phàm, trước đó đối phương nói một lời lại chỉ ra chỗ thiếu sót trong kiếm đạo giết chóc của hắn.
Thuần túy!
Sát tâm của hắn còn chưa đủ thuần túy, sát tâm không thuần túy thì kiếm đạo giết chóc dĩ nhiên không thuần túy. Thật sự giết chóc sẽ giống như Vô Cực Kiếm Kinh, giết hết tất cả. Như vậy có thể khiến cho kiếm đạo giết chóc đạt đến cực hạn.
Nếu như Dương Diệp hắn làm như thế, thực lực nhất định sẽ tăng vọt! Tuy nhiên, đó lại không phải là Dương Diệp hắn.
Hắn chưa từng quên lời Thiên Tú nói: Nếu như vì đạo, vì thực lực mà làm chuyện trái với lương tâm, chỉ có thể được một mất mười.
Nhìn thấy Dương Diệp rời đi, Du Tôn càng nhíu chặt chân mày. Hắn có thể xác định được vừa rồi giữa Dương Diệp cùng Vô Cực Kiếm Kinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không được biết được rốt cuộc là chuyện gì. Đúng lúc này, một đường kiếm quang đột nhiên rơi vào trước mặt Dương Diệp. Kiếm quang tản đi, chính là Vô Cực Kiếm Kinh
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Du Tôn cách đó không xa đột nhiên biến sắc, trong mắt hắn đầy vẻ khó tin!
Lần đầu tiên!
Vô số năm qua, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vô Cực Kiếm Kinh rời khỏi bức tượng của Vô Cực Kiếm Chủ.
Ong ong...
Rất nhiêu tiếng kiếm ngân đột nhiên vang lên ở trong Kiếm Thiên thành, ngay sau đó, từng kiếm quang xet qua phía chân trời, đi tới trên không trung của Thiên Kiếm Phong, tuy nhiên, những người này tuyệt đối không bước vào Thiên Kiếm Phong.
Bọn họ không có đủ tư cách!
Tuy nhiên, vẫn có ba người bước vào Thiên Kiếm Phong. Xung quanh Dương Diệp xuất hiện một nam tử trung niên, một nữ tử xinh đẹp mặc váy dài, cùng với một nữ tử váy xanh.
Nhìn thấy ba người này, Du Tôn thoáng biến sắc, đang muốn nói gì đó. Nhưng nam tử trung tuổi kia lại khẽ lắc đầu, sau đó bọn họ đều nhìn về phía Dương Diệp.
Phía xa, Dương Diệp im lặng nhìn Vô Cực Kiếm Kinh trước mặt.
Dần dần, nữ tử váy màu đỏ ở trong mắt hắn lại xuất hiện. - Mấy vạn năm qua rồi!
Giọng nói kia lại vang lên ở trong đầu Dương Diệp:
- Kiếm tu tới đây phải tới hàng nghìn hàng vạn, ta đều không nhìn tới, lại chỉ có vài phân kính trọng một mình ngươi, ngươi có biết vì sao không?
Dương Diệp suy nghĩ một lát, sau đó rất nghiêm túc nói:
- Chắc là thiên phú kiếm đạo của ta tuyệt vời, là thiên tài kiếm đạo tuyệt thế nhất trong mấy vạn năm quai
- Sail
Âm thanh này lại nói:
- Ngươi có thiên phú chỉ trung bình. Có vô số người có thiên phú kiếm đạo còn tốt hơn ngươi.
- Vậy ngươi xem trọng ta ở điểm gì?
Dương Diệp rất tò mò.
Âm thanh này nói:
- Mới bắt đầu thì là vì Kiếm Vực của ngươi. Lúc này là vì kiếm tâm của ngươi.
Dương Diệp không hiểu:
- Kiếm tâm của ta? Âm thanh này nói:
- Tu kiếm thì phải tu tâm trước. Nếu đã quên đi bản tâm thì không thể đạt được trước sau như một. Rất nhiều kiếm tu tu luyện đến cuối cùng, bọn họ đã bị kiếm nô dịch, bị lực lượng nô dịch, vì theo đuổi mức độ kiếm đạo cao nhất lại không để ý tới bản tâm của mình. Mà lúc này ta mới phát hiện ra bản tâm của ngươi là một chữ 'Tình. Nếu như ngươi chặt đứt tơ tình, thực lực sẽ không dừng lại ở đây, nhưng ngươi không làm như thế. Bởi vậy có thể thấy được ngươi vẫn đi theo bản tâm của mình!
Dương Diệp liếc nhìn Vô Cực Kiếm Kinh trước mặt, sau đó nói:
- Sau đó thì sao?
- Bây giờ, ngươi cần ta, sau này ta cân ngươi.
Âm thanh này nói.
- Ngươi có thể giup gì ta?
Dương Diệp hỏi.
Âm thanh này nói:
- Rất nhiều, ví dụ như trợ giúp kiếm ý của ngươi trở lại Tổ cảnh!
Nghe vậy, hai mắt Dương Diệp híp lại. Kiếm ý trở lại Tổ cảnh, nếu như kiếm ý của hắn thật sự có thể trở lại Tổ cảnh, thực lực của hắn ít nhất vẫn có thể nâng cao ba phần, sát ý tuy mạnh, nhưng hắn là kiếm tu, khi dùng tới kiếm ý Kiếm Vực, mới là thời điểm hắn khủng khiếp nhất.
Tuy nhiên, Dương Diệp tuyệt đối không đồng ý ngay:
- Điều kiện gì?
Âm thanh này im lặng một lát, sau đó nói:
- Ta cảm thấy ngươi là người có khả năng đi vào sông vĩnh hằng.
- Sông Vĩnh Hằng?
Hai mắt Dương Diệp híp lại:
- Đó là nơi nào?
Âm thanh này khẽ nói:
- Một nơi làm cho rất nhiều chí cường giả ngã xuống, mười vạn năm qua, không có một người nào có thể vượt qua con sông này. Tuổi thọ của ta còn lại không nhiều, nếu không thể qua con sông này sẽ hóa thành một hạt bụi. Ta chọn ngươi cũng có phân muốn đánh cược.
Dương Diệp im lặng rất lâu, sau đó nói:
- Được!
Vèol
Ở trong ánh mắt mọi người, Vô Cực Kiếm Kinh đột nhiên hóa thành một đường kiếm quang tiến vào giữa chân mày của Dương Diệp.
Âm!
Trong phút chốc, một kiếm ý khủng khiếp từ trong cơ thể Dương Diệp phóng lên cao. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kiếm ý của Dương Diệp càng lúc càng mạnh, có thể nói là liên tục tăng lên, không bao lâu, kiếm ý của hắn đã tới cấp Thánh Nhân, nhưng khí tức còn đang tăng vọt.
Cách đó không xa, nam tử trung niên bên cạnh nữ tử xinh đẹp kia trâm giọng nói:
- Mấy vạn năm khổ luyện kiếm ý, nàng biếu tặng tất cả cho người này, nàng muốn làm gì...
Tay phải của nữ tử váy xanh nắm thật chặt kiếm và nhìn Dương Diệp, trong mắt lạnh lùng:
- Ta kém hơn hắn sao?
Nữ tử xinh đẹp nheo mắt lại:
- Ngăn cản sao?
Nam tử trung niên nhìn Dương Diệp rất lâu, đột nhiên hắn bấm tay bắn về phía Dương Diệp.
Oongl
Một luồng kiếm quang trực tiếp bắn nhanh về phía Dương Diệp. Du Tôn muốn nói nhưng cuối cùng không nói gì, cũng không ngăn cản. Tình huống bây giờ vượt quá tưởng tượng của hắn. Hắn không ngờ được Vô Cực Kiếm Kinh tự nhiên trực tiếp nhận chủ! Vô Cực Kiếm Kinh là thân vật của Kiếm Thiên thành, nếu như Dương Diệp là người của Kiếm Thiên thành thì cũng thôi, nhưng vấn đề là Dương Diệp không phải. Bởi vậy tuyệt đối không thể để Vô Cực Kiếm Kinh rơi vào trong tay Dương Diệp.
Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên mở mắt, hắn còn chưa ra tay, Vô Cực Kiếm Kinh liền đột nhiên chấn động mạnh, trực tiếp cắn nuốt kiếm quang của em nam tử trung tuổi kia, thoáng cái, một kiếm khí cường đại đột nhiên từ trong đó bắn ra nhanh như điện chớp.
Phía xa, sắc mặt nam tử trung niên này thoáng biến đổi, giơ kiếm chém.
Âm!
Kiếm rơi, sắc mặt nam tử trung niên lập tức biến hóa kịch liệt, thoáng cái, hắn trực tiếp bị chấn động đến ngoài nghìn trượng, vừa dừng lại, hắn vội vàng nhìn về phía thanh kiếm trong tay, lúc này, thanh kiếm trong tay hắn tự nhiên đã rạn nứt ra.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nam tử trung tuổi kia thâm khiếp sợi
Không chỉ nam tử trung niên, tất cả mọi người ở đó đều thâm khiếp sợ.
Bọn họ không ngờ được Vô Cực Kiếm Kinh tự nhiên có thực lực cường đại như vậy. Cho dù là Dương Diệp cũng vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ được kiếm này có thực lực lợi hại như vậy!
Lúc này, một nữ tử y phục màu đỏ xuất hiện ở đó, ánh mắt nữ tử y phục màu đỏ rơi vào trên thân nam tử trung niên phía xa:
- Ngươi kém hơn tổ tiên ngươi rất nhiều.
Sắc mặt nam tử trung niên này có chút khó coi, lại không dám nói gì.
Tổ tiên!
Tổ tiên của hắn chính là người sáng lập Kiếm Thiên thành, cũng chính là Vô Cực Kiếm Chủ. Vô Cực Kiếm Kinh, năm đó theo chính là Vô Cực Kiếm Chủ.
Lúc này, nữ tử y phục màu đỏ nhìn lướt qua xung quanh:
- Năm đó, ta theo Vô Cực Kiếm Chủ cũng chỉ là hợp tác, mà không phải là thuân phục hắn, ta ở lại Kiếm Thiên thành cũng không phải vì hắn, càng không phải bởi vì các ngươi. Bây giờ, ta đã đợi được người ta muốn tìm, nếu như các ngươi ngăn cản, đừng trách ta không niệm tình năm đó.
Ở đó, thần sắc mọi người của Kiếm Thiên thành có chút khó COI. Đặc biệt là Du Tôn, giờ phút này hắn có thể nói là hối hận tới cực điểm. Hắn vốn hi vọng Dương Diệp có thể mở ra được bí mật của Vô Cực Kiếm Kinh, dù sao cũng là Vô Cực Kiếm Chủ để lại, chắc chắn không phải là vật tâm thường. Nhưng hắn không ngờ được Vô Cực Kiếm Kinh tự nhiên trực tiếp lựa chọn Dương Diệp, hơn nữa còn muốn đi theo Dương Diệp đi. Cuộc mua bán này... không phải rất thiệt sao!
Nữ tử y phục màu đỏ không để ý tới mọi người xung quanh, nàng xoay người nhìn về phía Dương Diệp, lúc này, khí tức kiếm ý của Dương Diệp vẫn đang không ngừng tăng vọt.
Kiếm ý càng lúc càng mạnh!
Cuối cùng, ở trong ánh mắt của vô số người, kiếm ý của Dương Diệp đột nhiên đột phá điểm cực hạn, đạt tới Tổ cảnh!
Nhưng khí tức còn đang tăng vọt!
Nữ tử y phục màu đỏ nhìn Dương Diệp, dần dân ánh mắt nàng rơi vào trước ngực Dương Diệp, nàng cảm nhận được ở trong đó có một lực lượng khiến tim nàng đập nhanh.
Nữ tử y phục màu đỏ nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Ở đó, đám người Du Tôn không dám ra tay, bây giờ kiếm ý của Dương Diệp cũng đạt được Tổ cảnh, cộng thêm nữ tử y phục màu đỏ thâm sâu khó lường này, bọn họ căn bản không nắm chắc bắt được Dương Diệp cùng nữ tử y phục màu đỏ. Đặc biệt nữ tử y phục màu đỏ này đã từng đi theo Vô Cực Kiếm Chủi
Cũng không lâu lắm, khí tức Dương Diệp dần dần bình tĩnh lại.
Kiếm ý!
Hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại, kiếm ý của hắn lại trở về. Không chỉ trở về còn mạnh hơn trước.
Một lát sau, Dương Diệp mở mắt nhìn vê phía nữ tử y phục màu đỏ trước mặt, lúc này, nàng cũng đang nhìn hắn. Dương Diệp đang muốn nói, mà vào lúc này, tất cả Thiên Kiếm Phong đột nhiên chấn động mạnh, ngay sau đó, từng thanh phi kiếm đột nhiên từ trong ba chủ phong lớn của Kiếm Thiên thành phóng lên cao.
Nữ tử y phục màu đỏ nheo mắt lại:
- Vô Cực Kiếm Trận, xem ra bọn họ không muốn để cho ngươi đi!
Rất nhiều thanh kiếm không ngừng xoay quanh bên ngoài Thiên Kiếm Phong, cùng lúc đó, từng khí tức cường đại không ngừng từ xung quanh Kiếm Thiên thành lao về phía Thiên Kiếm Phong.
Trước mặt nữ tử y phục màu đỏ, sắc mặt Dương Diệp không hề thay đổi, không biết đang suy nghĩ gì.
Rất nhanh, một lão già xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp cùng nữ tử y phục màu đỏ.
Người tới chính là Phạm Thiên Dư - Thành chủ của Kiếm Thiên thành.
Phạm Thiên Dư nhìn nữ tử y phục màu đỏ:
- Các hạ, người này mặc dù là kỳ tài của kiếm đạo, nhưng trên thân của người này có mang theo mấy món thần vật, mà thế lực mấy phương đều nhất định muốn có mất món thần vật này, các hạ đi theo hắn sẽ không có kết quả tốt đâu.
Nữ tử y phục màu đỏ khẽ gật đầu:
- Ta hiểu rõ ý của ngươi, ngươi muốn ta ở lại chỗ này, đúng không?
Phạm Thiên Dư khẽ gật đầu:
- Các hạ có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì!