Chương 4488: An Nam Tĩnh (1)
Chương 4488: An Nam Tĩnh (1)Chương 4488: An Nam Tĩnh (1)
Lúc này, Dương Diệp nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giống như đã chết vậy.
Ở quanh người hắn có một ý cảnh bao phủ. Xung quanh ý cảnh này là từng gương mặt oán linh dữ tợn.
Nữ tử váy trắng nhìn Dương Diệp, trong mắt hoàn toàn không che giấu sát ý.
Nữ tử váy trắng này chính là Bạch Chỉ Tiên. cr Bạch Đế thành
Thật ra, trước đây nàng vẫn chưa thật sự rời đi, phải nói là đi xong lại quay về. Bởi vì trực giác nói cho nàng biết Dương Diệp này sẽ không dễ dàng bị giết chết như vậy.
Sự thật chứng minh trực giác của nàng đúng rồi!
Đúng lúc này, ở phía chân trời xa xôi có mấy khí tức cường đại đang lao về phía bên này.
Bạch Chỉ Tiên nhíu mày và im lặng trong chớp mắt, sau đó nàng vung tay phải lên, một tia sáng trắng trực tiếp tuôn về phía Dương Diệp. Tuy nhiên, những oán linh cùng ý cảnh điên của Dương Diệp tuyệt đối không để cho đường ánh sáng trắng này tới gân Dương Diệp. Vẻ mặt Bạch Chỉ Tiên chợt trở nên lạnh lùng:
- Muốn hắn chết sao? Một hơi thở sau.
Những oán linh cùng ý cảnh điên đều quay trở về trong cơ thể của Dương Diệp.
Bọn họ có linh trí của mình, cũng vì vậy nên bọn họ mới có thể bảo vệ Dương Diệp, bởi vì sở dĩ bọn họ mạnh mẽ, sở dĩ tồn tại là bởi vì Dương Diệp. Nếu như Dương Diệp chết, như vậy bọn họ cũng sẽ biến mất theo.
Đặc biệt là ý cảnh điên này!
Dương Diệp sáng tạo ra nó, nếu như Dương Diệp không còn, nó cũng sẽ không còn!
Những oán linh kia lại càng không cần phải nói tới. Bây giờ Dương Diệp là kí chủ tốt nhất của bọn họi
Không có oán linh cùng ý cảnh điên ngăn cản, ánh sáng trắng kia trực tiếp bao phủ lấy Dương Diệp. Lúc này, Bạch Chỉ Tiên đột nhiên lấy ra một bùa chú màu vàng, ánh mắt có phần tiếc nuối.
Nhưng mấy khí tức phía chân trời này đã càng lúc càng gần.
Bạch Chỉ Tiên lạnh lùng liếc nhìn Dương Diệp nằm trên mặt đất, sau đó bóp nát bùa chú màu vàng.
Xuy!
Một đường ánh sáng màu vàng chợt lóe lên ở nơi đây, Bạch Chỉ Tiên cùng Dương Diệp đồng thời biến mất. Lặng lẽ biến mất!
Mà sau khi hai người biến mất một hơi thở, bốn khí tức đột nhiên xuất hiện ở xung quanh, rất nhanh đã có một nam tử trung niên mặc áo bào gấm màu đen xuất hiện ở chỗ vị trí của Dương Diệp lúc trước.
Người này chính là tộc trưởng Thủy Nguyên tộc hiện nay Thủy Nguyên Hình!
Theo Thủy Nguyên Hình hạ xuống đất, ba người khác cũng xuất hiện ở xung quanh.
Ba người này chính là ba gã cường giả Đạo Chân cảnh của Thủy Nguyên tộc đã bao vây tấn công Dương Diệp trước đó.
Nhìn thấy ở đó trống rỗng, vẻ mặt bốn người đều cực kỳ khó coil
- Có người nhanh chân đến trước rồi!
Một lão già áo bào đen trâm giọng nói.
Thủy Nguyên Hình nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt xuyên qua gân trăm vạn dặm, nhưng cũng không phát hiện được gì.
Vẻ mặt Thủy Nguyên Hình dần dần trở nên thâm trâm.
- Người này không chết, ngày sau sợ là Thủy Nguyên tộc ta có phiền toái lớn! Lúc này, lão già áo bào đen kia lại nói:
- Người này tuy là Tổ cảnh, nhưng chiến lực của hắn đã vượt qua cường giả Đạo Chân cảnh bình thường. Nếu không có ba cường giả Đạo Chân cảnh liên thủ, căn bản không làm gì được hắn. Nếu như mặc cho hắn tiếp tục trưởng thành tiếp sẽ rất đáng sợi
Ở đó, ngoại trừ Thủy Nguyên Hình, trong mắt ba người còn lại đều lo lắng buồn phiền vô cùng nghiêm trọng.
Ba người bọn họ giao đấu cùng Dương Diệp lâu như vậy, thiên phú cùng lực chiến đấu của Dương Diệp thật sự quá đáng sợ. Càng đáng sợ hơn là bây giờ hắn mới chỉ là Tổ cảnh, nếu như hắn đạt được Đạo Chân cảnh, khi đó sợ rằng vị tộc trưởng trước mặt này cũng không làm gì được hắn!
Thủy Nguyên Hình từ từ nhắm hai mắt lại:
- Thất sách!
Thật ra, ngay từ lúc đầu Thủy Nguyên tộc đã biết Dương Diệp không tâm thường, bởi vậy khi đối mặt với Dương Diệp, có thể nói là Thủy Nguyên tộc đã sử dụng toàn lực, tuyệt đối không cho Dương Diệp có bất cứ cơ hội nào. Mấy cường giả Đạo Chân cảnh cộng thêm trận pháp bao vây tấn công một Tổ cảnh, chuyện này cơ bản chưa từng xuất hiện ở Vĩnh Hằng Vũ Trụ. Nhưng ngay cả như vậy, Dương Diệp này vẫn chạy thoát. Chạy thoát!
Không khí ở đó có chút nặng nà.
Qua rất lâu, Thủy Nguyên Hình mới mở mắt ra:
- Linh Hư còn chưa trở về sao?
Lão già áo bào đen lắc đầu:
- Còn chưa, nhưng hắn còn sống.
Thủy Nguyên Hình nói:
- Hư Linh Nữ cùng tộc trưởng Bất Tử tộc thì sao?
Lão già kia trâm giọng nói:
- Không biết. Tuy nhiên lấy thực lực của hai người này, nếu bọn họ không muốn chết, sợ rằng Vĩnh Hằng giới cũng không có bao nhiêu người có thể giết được bọn họ.
Thủy Nguyên Hình liếc nhìn chỗ Dương Diệp đứng lúc trước, sau đó nói:
- Bảo Linh Hư mau chóng chạy vê. Còn nữa, bất chấp tất cả mọi giá tìm kiếm Dương Diệp.
- Còn phía bên Tiên phủ thì sao?
Lão già áo bào đen đột nhiên hỏi.
Thủy Nguyên Hình nói: - Tiên phủ bị Dương Diệp giết chết một người, bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua. Tuy nhiên, bây giờ sợ rằng bọn họ không có thời gian để ý tới Dương Diệp này.
- Vì sao?
Lão già áo bào đen không hiểu.
Thủy Nguyên Hình trâm giọng nói:
- Có một người thần bí bước vào Tiên phủ, sau đó cướp đi một món chí bảo của Tiên phủ. Bây giờ, tất cả Tiên phủ đều đang truy tìm điều tra người này.
Vẻ mặt lão già áo bào đen thoáng biến đổi:
- Có người bước vào Tiên phủ, còn cướp đi một món chí bảo của bọn họ sao? Sao có thể như vậy được?
Thủy Nguyên Hình nói:
- Ta cũng cảm thấy điều này là không có khả năng, nhưng chắc là thật. Khi ta đi tới Tiên phủ, bầu không khí trong cả tiên phủ rất khẩn trương, giống như gặp phải kẻ địch lớn.
- Là ai?
Lão già áo bào đen trâm giọng nói:
- Lại có thể tiến vào Tiên phủ cướp đồ, đồng thời còn có thể bình yên rời đi chứ? Thủy Nguyên Hình khẽ lắc đầu: