Chương 4500: Vĩnh Hằng Tiên Thôn! (1)
Chương 4500: Vĩnh Hằng Tiên Thôn! (1)Chương 4500: Vĩnh Hằng Tiên Thôn! (1)
Phía chân trời có một đường kiếm quang chợt lóe lên ở trong đêm tối.
Kiếm quang xé rách không trung, trực tiếp lao xuống.
Nhưng Thái Cổ Cự Yêu lại không tránh không né, mặc cho một kiếm kia của Dương Diệp rơi vào trên người hắn.
Xuy!
Một đạo kiếm quang sáng chói, tóe lửa trên đỉnh đầu Thái Cổ Cự Yêu.
Kiếm quang tản đi, tia lửa tản đi.
Thái Cổ Cự Yêu lại không hề sao cải
Trong không trung, Dương Diệp đứng lơ lửng ở trên bầu trời, hai tay nắm chặt trường kiếm màu đen. Ở quanh người hắn là ý điên mạnh mẽ. Bên dưới.
Thái Cổ Cự Yêu ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp, trong con ngươi của nó kèm theo một chút nghi ngờ cùng mờ mịt:
- Linh...
Đúng lúc này, Bạch Chỉ Tiên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh của Dương Diệp, sau đó kéo hắn xoay người bỏ chạy. Chờ Thái Cổ Cự Yêu lấy lại tinh thân, Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên đã biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ.
Trong mắt Thái Cổ Cự Yêu hiện lên một sự tàn ác, chợt đánh một quyền về phía xa.
Âm!
Trong phút chốc, tất cả mọi thứ trước mặt nó đều bị chôn vùi...
Tuy nhiên, không gian bên trong Vĩnh Hằng Bí Cảnh lại bình yên vô sự!...
Bạch Chỉ Tiên dẫn theo Dương Diệp một đường chạy hết tốc độ gần một canh giờ, khi xác định Thái Cổ Cự Yêu không đuổi theo, hai người mới dừng lại!
Vừa dừng lại, Dương Diệp bỗng chốc ngã trên mặt đất.
Lúc này, cơ thể của hắn đã không có một chỗ nào lành lặn. Một quyền vừa rồi của Thái Cổ Cự Yêu thiếu chút nữa trực tiếp tiêu diệt cơ thể của Dương Diệp.
Nhìn Dương Diệp đã trở thành một người máu, Bạch Chỉ Tiên im lặng không nói. Nếu như để nàng đỡ lấy một quyền vừa rồi, không hê nghi ngờ, cơ thể của nàng sẽ lập tức vỡ nhỏ, thậm chí thần hồn cũng bị diệt! Phải biết rằng một kiếm kia của Dương Diệp đã giảm bớt phần lớn lực lượng của Thái Cổ Cự Yêu, nhưng cơ thể hắn vẫn thiếu chút nữa tan biến. Theo Bạch Chỉ Tiên thấy, Thái Cổ Cự Yêu ít nhất là cường giả Giới Chân cảnh!
Thu hồi mạch suy nghĩ, Bạch Chỉ Tiên nhìn lướt qua xung quanh, sau đó ôm lấy Dương Diệp và trực tiếp biến mất.
Trước một chỗ vách núi, Bạch Chỉ Tiên khẽ vung tay ngọc khiến nơ này trực tiếp nứt ra, Bạch Chỉ Tiên ôm Dương Diệp chợt tiến vào trong.
Bên tro Bạch Chỉ Tiên đặt Dương Diệp ở trên mặt đất, lúc này, Hồng Mông Tử Khí trong cơ thể Dương Diệp đã bắt đầu tự động chữa trị cơ thể hắn. ng sơn động.
Nhìn Dương Diệp trên mặt đất, Bạch Chỉ Tiên đột nhiên đưa tay đặt lên trên gương mặt của Dương Diệp:
- Vì một nữ nhân ngay cả mạng cũng không cần. Ngươi thật ngu ngốc!
- Hì hìI
Lúc này, một tiếng cười duyên đột nhiên vang lên ở ngoài động.
Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Chỉ Tiên lập tức biến hóa kịch liệt, quay đầu lại, cửa động có một tiểu nữ hài xuất hiện từ lúc nào. Tiểu nữ hài mặc một chiếc váy vải chấm hoa, trong tay cầm một xâu mứt quả, lúc này, đối phương đang cười hì hì nhìn nàng.
Bạch Chỉ Tiên vẻ mặt đê phòng: - Ngươi là ai
Tiểu nữ hài cười hì hì, sau đó chỉ vào Dương Diệp trên mặt đất:
- Gia gia muốn gặp hắn.
Bạch Chỉ Tiên lắc đầu:
- Không được.
Vẻ tươi cười trên mặt tiểu nữ hài dân dần lạnh xuống, nụ cười kia có chút dọa người.
Bạch Chỉ Tiên chậm rãi nắm chặt tay ngọc lại, mà vào lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên biến mất. Đồng tử của Bạch Chỉ Tiên đột nhiên co lại, tay ngọc hóa chưởng đẩy về phía trước. Một lực lượng cường đại từ lòng bàn tay của nàng chấn động ra, nhưng một nắm đấm nhỏ trực tiếp ấn vào trong lòng bàn tay của nàng.
Âm!
Bạch Chỉ Tiên trực tiếp bay ngược ra, cuối cùng nặng nề đánh vào trên vách núi đá.
Phụt!
Bạch Chỉ Tiên mới vừa dậy, một ngụm máu tươi liên từ trong miệng hắn phun tới. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nữ hài ăn mứt quả cách đó không xa, trong mắt đầy vẻ khó tin:
- Lực lượng này của ngươi... Tiểu nữ hài bĩu môi và không để ý tới Bạch Chỉ Tiên, đi tới bên cạnh Dương Diệp, sau đó nắm lấy một chân của Dương Diệp kéo ra ngoài động.
Tiểu nữ hài mới ra động, một lực lượng cường đại đột nhiên từ phía sau nàng đánh tới.
Người ra tay chính là Bạch Chỉ Tiên.
Tiểu nữ hài dừng bước lại và xoay người đánh ra một quyền.
Chính là một quyền nho nhỏ này đã trực tiếp đánh cho Bạch Chỉ Tiên lại chấn động bay ra ngoài. Bạch Chỉ Tiên vẫn muốn ra tay, tiểu cô nương kia lại đột nhiên nói:
- Ngươi đừng ra tay nữa, ta không muốn giết ngươil
Nói xong, chân nhỏ của nàng nhẹ nhàng đá đá vào chân của Dương Diệp, lại nói:
- Gia gia muốn gặp hắn cũng không phải muốn giết hắn, ngươi khẩn trương làm gì.
Bạch Chỉ Tiên lau máu tươi trên khóe miệng:
- Vậy gia gia ngươi tìm hắn làm gì?
Tiểu nữ hài lắc đầu:
- Ta không biết. Nếu ngươi muốn biết thì có thể đi cùng!
Bạch Chỉ Tiên liếc nhìn tiểu nữ hài, sau đó đi tới trước mặt tiểu nữ hài và bế Dương Diệp lên:
- Đi, ta đi chung với ngươi!
Tiểu nữ hài liếc nhìn Bạch Chỉ Tiên:
- Ngươi sẽ không trốn chứ? Ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi trốn, ta có thể sẽ đánh chết ngươi đấy!
Bạch Chỉ Tiên nói:
- Ta không trốn, hơn nữa cũng trốn không thoát được ngươi, không phải sao?
Tiểu nữ hài suy nghĩ một lát, sau đó khẽ gật đầu:
- Hình như cũng đúng, được, vậy chúng ta đi thôi!
Nói xong, nàng xoay người nhảy nhót về phía xa.
Bạch Chỉ Tiên im lặng suy nghĩ một lát rôi ôm Dương Diệp đi theo.
Bạch Chỉ Tiên đi theo tiểu nữ hài vào sâu bên trong dãy núi, qua rất lâu, Bạch Chỉ Tiên đột nhiên ngừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy một thi thể ở cách cửa động không xa.
Thi thể của một loài người!
Mà ở nơi ngực của thi thể này có một chữ "Tiên" nho nhỏ.
Cường giả của Tiên phủi Khi Bạch Chỉ Tiên nhìn thấy gương mặt của thi thể kia, sắc mặt nàng lập tức thay đổi: