Chương 4510: Giả điên, đang giả vờ điên! (1)
Chương 4510: Giả điên, đang giả vờ điên! (1)Chương 4510: Giả điên, đang giả vờ điên! (1)
Theo lão già lôi thôi vừa dứt lời, dao giết heo trong tay Dương Diệp đột nhiên chợt cắt xuống.
Xuy!
Một đao hạ xuống, cái ghế gỗ lập tức hóa thành một đống mảnh vụn.
Nhưng lão già lôi thôi cũng đã xuất hiện ở cách Dương Diệp mấy trượng.
Dương Diệp chậm rãi xoay người, sau đó câm theo dao giết heo đi về phía lão già
lôi thôi.
Lão già lôi thôi liếc nhìn Dương Diệp:
Tiểu tử, ngươi nổi điên làm gì? Lão phu cũng không trêu chọc ngươi mài
Nhưng Dương Diệp lại run lên và đi thẳng tới trước mặt lão già lôi thôi, sau đó cầm dao giết heo bổ xuống. Lão già lôi thôi hừ lạnh một tiếng rồi bấm tay bắn thẳng vào trên con dao giết heo ở trong tay của Dương Diệp, dao giết heo chấn động mạnh, cả người Dương Diệp bị chấn động liên tiếp lui vê phía sau, nhưng trong phút chốc, Dương Diệp lại xuất hiện ở phía sau lão già lôi thôi một cáh kỳ lạ rồi một đao bổ tới!
Lão già lôi thôi nhíu mày và vung tay phải lên.
Âm!
Một lực lượng cường đại trực tiếp đẩy Dương Diệp đến bên ngoài thôn. Nhưng trong phút chốc, một ánh đao chói lòa đột nhiên bắn ngoài thôn tới.
Lão già lôi thôi bấm tay bắn ra.
Âm!
Ánh đao kia lập tức nổ tung ra, hóa thành hư vô.
Vào giây phút đó, môt con dao giết heo trực tiếp tới trên đầu của lão già. Ở dưới ý điên gia tăng, không gian trực tiếp xuất hiện vài vết rạn
Không gian ở đây không thể so sánh với không gian bên ngoài, cho dù là cường giả Đạo Chân cảnh cũng khó có thể chấn động được không gian ở đây.
Một đao hạ xuống!
Lão già nhíu mày, thân hình lóe lên và trực tiếp rời đi
Đao hạ xuống.
Xuy!
Tất cả mặt đất đột nhiên xuất hiện một vết nứt sâu không thấy đáy.
Tất cả mặt đất đột nhiên xuất hiện một vết nứt sâu không thấy đáy.
Mà lúc này, lão già kia đã xuất hiện ở phía sau của Dương Diệp, Dương Diệp trở tay lại bổ một đao.
Âm!
Theo một tiếng động nặng nề vang lên, Dương Diệp trực tiếp bay đến trong thôn. Lần này, lão già ra tay rõ ràng có hơi nặng, Dương Diệp nằm trên mặt đất một hồi lâu mới đứng lên, nhưng sau khi đứng lên, hắn lại cầm theo con dao xông về phía lão già.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lão già kia nheo mắt:
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi điên thì có thể làm loạn.
Vừa dứt lời, tay phải hắn cách không chộp về phía Dương Diệp. Một trảo này làm xuất hiện một bàn tay màu đen trực tiếp nắm lấy cơ thể Dương Diệp, Dương Diệp không có cách nào nhúc nhích. Nhưng trong phút chốc, một thanh kiếm đột nhiên phóng lên cao, trực tiếp chọc thủng một lỗ trên bàn tay kia, thoáng cái, hai tay Dương Diệp nắm dao giết heo chém nghiêng lên trên.
Xuy!
Một đao chém ra, bàn tay kia âm âm vỡ nát.
Dương Diệp chợt giãẫm mạnh chân phải một cái, cả người phóng qua và lao tới đỉnh đầu của lão già, ngay sau đó, hai tay hắn nắm dao giết heo lại bổ xuống.
Lão già lôi thôi nhíu mày, tay phải chậm rãi nắm chặt thành quyền, sau đó đánh ra.
Âm!
Một đấm vừa ra, Dương Diệp mang theo con dao bay thẳng tới đầu thôn. Nhưng chẳng bao lâu, Dương Diệp lại bò dậy, lão già đang muốn ra tay. Mà lúc này, Dương Diệp đột nhiên giắt con dao vào bên thắt lưng. Sau đó bước nhanh tới trong thôn, chỉ trong giây lát liền biến mất ở trong mắt của lão già.
Lão già lôi thôi hơi ngẩn người:
- Không đánh nữa à?
Nhìn một hồi lâu thấy Dương Diệp không xuất hiện, lúc này lão già mới xác định Dương Diệp thật sự không đánh nữa!
- Đùa gì vậy!
Lão già bất bình, tuy nhiên cũng không đi tìm Dương Diệp, mà tìm một cái băng rôi nằm lên, chỉ trong giây lát liên truyền đến tiếng ngáy vang.
Bên trong gian phòng.
Dương Diệp trở lại trong gian phòng, lúc này, Bạch Chỉ Tiên xuất hiện ở trước mặt của hắn, Bạch Chỉ Tiên nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:
- Đi đánh nhau à?
Dương Diệp mờ mị[t.
Bạch Chỉ Tiên khế thở dài:
- Ở đây không thể làm loạn được, biết không?
Dương Diệp không trả lời.
Bạch Chỉ Tiên lại nói:
- Tuy không ta biết vì sao bọn họ coi trọng ngươi như vậy, nhưng điều này là một kỳ ngộ lớn đối với ngươi, ngươi nhất định phải cố gắng nắm chặt lấy, biết không?
Lúc này, Dương Diệp đột nhiên kéo tay Bạch Chỉ Tiên và ôm nàng vào trong lòng.
Cơ thể Bạch Chỉ Tiên cứng đờ ở.
Ôm ôm một hồi, tay của Dương Diệp đột nhiên từ thắt lưng của Bạch Chỉ Tiên trượt đến mông của nàng... Bạch Chỉ Tiên thoáng biến sắc, thân hình lóe lên và trực tiếp tránh qua một bên. Mà vào lúc này, Dương Diệp đột nhiên nhíu mày, cùng lúc đó, tay hắn đặt ở trên dao giết heo bên thắt lưng, không chỉ có vậy, trên người hắn dân dần xuất hiện ý điên.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Bạch Chỉ Tiên thầm cả kinh, nàng vội vàng đi tới trước mặt Dương Diệp, do dự một lúc, nàng kéo lại tay của Dương Diệp, nhưng Dương Diệp lại kéo nàng vào trong lòng. Sau đó cũng giống như trước, hai tay chậm rãi trượt xuống...
Cơ thể Bạch Chỉ Tiên hoàn toàn cứng đờ.
Do dự một lúc, nàng cuối cùng không tránh ra nữa. Bây giờ Dương Diệp rất dễ kích động, nàng thật sự không muốn hắn nổi điên làm loạn.
Nhưng thật may, Dương Diệp ngoại trừ chiếm chút tiện nghi nhỏ ra, cũng không làm chuyện gì thất thường.
Cứ như vậy, hai người ôm nhau rất lâu, Dương Diệp mới chậm rãi bình tính lại.
Trong những ngày kế tiếp, Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên lại bước vào trạng thái tu luyện.
Mà trong thời gian này, gia gia của Vương Nhị Nha cùng đồ tể này vẫn chưa trở vê.
Thời gian dần trôi qua.
Nửa tháng sau.