Chương 4529: Ta không trộm, ta là cướp! (2)
Chương 4529: Ta không trộm, ta là cướp! (2)Chương 4529: Ta không trộm, ta là cướp! (2)
Nữ tử váy trắng liếc nhìn Cửu U đế, sau đó nói:
- Ngươi không phải từng nói, người bên ngoài thôn thì không được đặt chân vào chiến trường này, người bước vào sẽ giết không tha sao?
Cửu U đế cười ha ha:
- Nhưng hai đứa trẻ này không bình thường, đặc biệt là nhóc nhân loại kia. Linh tổ à Linh tổ, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ có người mới có thể cảm nhận được khí tức của người kia sao? Ngay từ lúc đầu, ta còn không thể khẳng định tuyệt đối, nhưng cuối cùng, sau khi hắn đến chỗ này, ta đã xác định được. Mà ngươi muốn giết hắn, chắc là sợ ta thông qua hắn phát hiện ra vị kia sao?
Nữ tử váy trắng chậm rãi nắm chặt tay ngọc lại.
- Ra tay à?
Cửu U đế cười hì hì:
- Nếu như đây là bản thể của ngươi, ta sẽ nấp ở phía xa, đáng tiếc, ngươi chỉ là một tia tinh phách. Lúc này, hai tay của nữ tử váy trắng chậm rãi thả lỏng ra:
- Không sao, ngươi cũng không ra được. Cửu U đế khẽ nói:
- Vì sao ta phải ra ngoài? Ta giữ lại một hồn một phách cả hắn, chờ sau khi hắn ra ngoài và tỉnh táo lại, hắn sẽ tự mình dẫn theo Linh tổ này đến đây, không phải sao?
Đúng lúc này, nữ tử váy trắng này đột nhiên vung tay ngọc lên, một sương mù màu trắng trực tiếp bao phủ lấy Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên, thoáng cái, hai người trực tiếp bị ném đến cuối chân trời. Mà vào lúc này, một bàn tay màu đen đột nhiên xuất hiện ở cuối chân trời.
Âm!
Cuối chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.
Đoàn sương mù màu trắng quấn lấy Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên lập tức nổ tung ra, hai bóng người trực tiếp bay ra ngoài.
Hai bóng người này chính là Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên!
- Còn muốn chạy sao?
Một tiếng cười lạnh bắt đầu vang vọng ở phía chân trời. Ngay sau đó, một tay trực tiếp chộp vê phía Bạch Chỉ Tiên cùng Dương Diệp. Mà vào lúc này, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên.
Người tới chính là Linh tổi
Linh tổ liếc nhìn Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên: - Dẫn hắn đi, sau khi hắn tỉnh táo thì nói cho hắn biết phải đối xử tử tế với nàng.
Dứt lời, nàng ngẩng đầu và tay ngọc chậm rãi giơ lên, trong phút chốc, cả thiên địa trực tiếp trở nên mờ ảo. Nàng bước về phía trước một bước, sau đó ngón tay ngọc nhẹ nhàng điểm một cái.
Xuy!
Không gian trước mặt nàng đột nhiên nứt ra, cùng lúc đó, một lực lượng vô hình theo những không gian này không ngừng chấn động về phía bàn tay màu đen kia.
Âm!
Theo một tiếng nổ lớn vang lên, bàn tay khổng lồ kia âm âm nổ tung ra, cùng lúc đó, lực lượng mạnh mẽ ép cho Cửu U đế liên tiếp lùi lại phía sau.
Mà lúc này, Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên được sự giúp đỡ của Linh tổ đã lướt qua phía chân trời, đi tới trong thôn trang nhỏ.
- Ngươi điên rồi!
Phía chân trời, giọng nói Cửu U đế đột nhiên vang lên:
- Tổn hao số lượng linh không còn bao nhiêu của mình như vậy, ngươi không sợ hoàn toàn biến mất sao?
Linh tổ nhìn cơ thể mình đã mờ ảo hơn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời kia, bên kia là một bóng đen đang đứng vững. Linh tổ khẽ nói:
- Biến mất thì biến mất, dù sao cũng chỉ là một tia tinh phách mà thôi.
- Bị điên!
Bóng đen kia một tiếng tức giận mắng, sau đó thân hình run lên và lao về phía này thôn trang nhỏ.
Linh tổ chỉ là một luông tinh phách.
Nhưng mạnh mẽ như Cửu U đế cũng không dám giết chết nàng. Hắn đến từ thời đại cổ xưa, tuy khi đó hắn còn nhỏ tuổi nhưng đã từng tận mắt nhìn thấy được một vị Linh tổ ngã xuống, cũng chính là bản thể của nữ tử váy trắng. hắn, còn nhìn thấy kết quả cường giả trước đây đã giết chết Linh tổ này.
Cảnh tượng kia khiến hắn sống mãi mãi cũng khó quên!
Linh tổ trong vũ trụ không phải ai cũng có thể tùy tiện giết được.
Không nghĩ tới cảnh tượng trước đây, Cửu U đế trực tiếp lướt qua nữ tử váy trắng, đuổi theo về phía thôn trang nhỏ này.
Vĩnh Hằng Tiên Thôn.
Âm ầm!
Hai bóng người đột nhiên rơi vào trong thôn, đó chính là Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên.
Rất nhanh, bốn người lão thần côn, lão già lôi thôi, đồ tể, Thái Thẩm xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên.
Dương Diệp từ dưới đất bò dậy và kéo Bạch Chỉ Tiên lên, sau đó đẩy nàng ra phía sau Thái Thẩm rồi xoay người cầm kiếm đứng.
Âm!
Một ý cảnh mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn cuốn ra ngoài.
Đánh không nổi, nhưng vẫn muốn đánh!
Rất nhanh, sắc mặt bốn người Thái Thẩm thoáng biến đổi, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía chân trời kia, phía chân trời có một bóng đen lặng lẽ tới.
Nhìn thấy bóng đen này, vẻ mặt bốn người Thái Thẩm lập tức nghiêm trọng.
Cửu U đết
Bốn người Thái Thẩm hiển nhiên nhận ra bóng đen này.
- Ta muốn tiểu tử kial
Lúc này, Cửu U đế đột nhiên nói.
Trong giọng nói lộ ra sự cương quyết không cho phép người khác được nghi ngờ.
Bên dưới, bốn người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng ba người Thái Thẩm nhìn về phía lão thần côn, lão thần côn mỉm cười:
- Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là chiến rồi.
Chiến!
Bốn người đồng thời ngẩng đầu.
Vào trong giây phút chỉ mành treo chuông này.
Ở Vĩnh Hằng giới, cũng chính là Vĩnh Hằng Tiên thành có một nam tử trung niên mặc áo bào màu trắng thêu hình mây đột nhiên xuất hiện ở cửa thành. Trong tay của nam tử trung niên câm một thanh kiếm.
Nam tử trung niên đi vào trong thành và tới lối vào của Vĩnh Hằng Bí Cảnh.
Mà ở đây có bảy vị cường giả Hư Chân cảnh và mười bảy cường giả Đạo Chân cảnh!
Khi thấy nam tử trung tuổi kia, vẻ mặt Tiên phủ Vương Vẫn lập tức thay đổi. Hắn trực tiếp đứng lên và nhìn thẳng vào nam tử trung tuổi kia:
- Ngươi chính là kiếm tu trộm chí bảo của Tiên phủ tai
Nghe vậy, mọi người ở đó vô cùng kinh ngạc, tất cả đều quay đầu lại nhìn vê phía nam tử trung tuổi kia.
Trong mắt bọn họ có sự tò mò, cũng không có ý tốt. Nếu như bắt được kiếm tu này, làm cho Tiên phủ nợ ân tình thì không gì tốt hơn!
Lúc này, nam tử trung niên chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Vương Vẫn:
- Trộm sao?
Nói xong, hắn khẽ lắc đầu:
- Ta sửa lại một chút, ta không trộm, ta là cướp!