Chương 4536: Ra khỏi bí cảnh! (1)
Chương 4536: Ra khỏi bí cảnh! (1)Chương 4536: Ra khỏi bí cảnh! (1)
Đâu thôn.
Lão già lôi thôi nằm ở trên ghế gỗ đột nhiên khẽ thở dài.
Bên trong nhà trúc, Thái Thẩm từ từ nhắm hai mắt lại:
- Biết Thiên Mệnh dễ, ngược lại Thiên Mệnh mới khó.
Trong thôn, trước quầy thịt, trong tay đồ tể đang cầm dao giết heo đột nhiên thoáng dừng lại:
- Ngươi rốt cuộc đã tính được gì...
Sau khi Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên và Vương Nhị Nha rời đi, tất cả Vĩnh Hằng Tiên Thôn đột nhiên dần dần trở nên mờ ảo.
Rất nhanh, cả Vĩnh Hằng Tiên Thôn cùng ngọn núi phía sau cũng đã biến mất.
Mà lúc này, Bạch Chỉ Tiên, Dương Diệp và Vương Nhị Nha đã đi tới một dãy núi lớn.
Dọc đường đi.
Vương Nhị Nha rất tò mò với thế giới bên ngoài, không ngừng hỏi này, hỏi kia. Bạch Chỉ Tiên biết gì đều nói hết không giấu diếm. Yêu ai yêu cả đường đi lối về. Gia gia của Vương Nhị Nha giúp Dương Diệp rất nhiều, bởi vậy Bạch Chỉ Tiên rất có thiện cảm với tiểu nha đầu này.
Đột nhiên, ba người ngừng lại.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lên, trong dãy núi xa xôi này bắt đầu chấn động, dần dần, mặt đất dưới chân ba người cũng bắt đầu rung lên.
Rất nhanh, một vị Kình Thiên Đại Yêu xuất hiện ở trong tâm mắt của ba người.
Dương Diệp cùng Bạch Chỉ Tiên cũng không xa lạ gì vị đại yêu này. Đây là kẻ trước đây từng truy sát hai người bọn họ.
Đầu người thân trâu, giống như cột chống trời!
- Thật lớn!
Bên cạnh Bạch Chỉ Tiên, Vương Nhị Nha kinh ngạc kêu lên:
- Lần đầu tiên ta thấy đại yêu lớn như vậy!
Vẻ mặt Bạch Chỉ Tiên có phần nghiêm trọng. Tuy thực lực của nàng cùng Dương Diệp đều đã được nâng cao rất lớn, nhưng vị đại yêu này cũng không kém! Đặc biệt là lực lượng này đủ để hủy trời diệt đất!
Không suy nghĩ nhiều, Bạch Chỉ Tiên kéo Dương Diệp cùng Vương Nhị Nha ẩn nấp.
- Bạch tỷ tỷ, người này sẽ khỏe chứ? Lúc này, Vương Nhị Nha liếc nhìn Dương Diệp, hỏi.
Bạch Chỉ Tiên nhìn về phía Dương Diệp, sau đó nói:
- Ngươi không thấy được hắn đã bình thường hơn rất nhiều rồi sao?
- Ngươi đừng mong gạt được tai
Vương Nhị Nha nói:
- Bây giờ sở dĩ hắn tương đối bình thường là bởi vì ý điên này bị trấn áp, không có cách nào đi ra quấy phá thôi.
Nói đến đây, nàng lại liếc mắt nhìn Dương Diệp, sau đó chạy tới bên cạnh Bạch Chỉ Tiên, lặng lẽ nói:
- Ngươi nói xem, hắn có thể đột nhiên giết chúng ta không?
Bạch Chỉ Tiên lắc đầu cười:
- Ngươi cảm thấy hắn sẽ làm vậy sao?
Vương Nhị Nha khẽ nói:
- Nhìn thì không, nhưng cũng không thể nói chính xác được. Trước đây ta len lén quan sát hắn, có lần ta cùng hắn chạy vào sau trong núi, ngươi biết ta nhìn thấy gì sao?
- Thấy gì?
Bạch Chỉ Tiên hiếu kỳ nói. Đúng lúc này, dãy núi phía xa chấn động mạnh. Bạch Chỉ Tiên ngẩng đầu nhìn lên, vị đại yêu Thái Cổ mờ mịt nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.
- Thật là lớn!
Vương Nhị Nha đột nhiên nói.
Bạch Chỉ Tiên khẽ nói:
- Ngươi không sợ nó sao?
- Sợ?
Vương Nhị Nha chớp chớp mắt:
- Tại sao phải sợ chứ? Nó chỉ lớn thôi, cũng không phải quá lợi hại!
Bạch Chỉ Tiên kỳ lạ liếc nhìn Vương Nhị Nha:
- Ngươi nói nó không lợi hại à?
Vương Nhị Nha khẽ gật đầu:
- Nó chỉ là có vóc dáng lớn, nhưng không phải đặc biệt lợi hại.
Bạch Chỉ Tiên còn muốn nói gì đó, mà vào lúc này, vị đại yêu Thái Cổ đột nhiên chạy về phía bên phía bọn họ.
Bị phát hiện rôi sao?
Bạch Chỉ Tiên hơi ngẩn người. Đúng lúc này, Vương Nhị Nha đột nhiên chạy ra ngoài, Bạch Chỉ Tiên thâm khiếp sợ:
- Nhị Nha mau trở lại!
Lúc này, Vương Nhị Nha đã xuất hiện ở trước mặt vị đại yêu Thái Cổ này, không thể không nói, cơ thể nhỏ bé của Nhị Nha ở trước mặt vị đại yêu Thái Cổ thật giống như một con kiến đứng ở trước mặt một con người.
Quá nhỏ bé!
Nhưng đối mặt với quái vật khổng lồ này, Nhị Nha cũng không sợ hãi, nàng trực tiếp đánh một quyền về phía vị đại yêu Thái Cổ này.
Âm!
Quyền ra, một lực lượng cường đại từ trong nắm đấm của Vương Nhị Nha chấn động ra, thoáng cái, lực lượng mạnh mẽ trực tiếp đẩy cho vị đại yêu Thái Cổ liên tiếp lùi lại phía sau mấy ngàn trượng!
Đương nhiên, cũng lại tương đương với vị đại yêu Thái Cổ này lùi lại mấy bước mà thôi!
Lúc này, vị đại yêu Thái Cổ này rõ ràng cũng tức giận, trực tiếp đánh một quyền về phía Vương Nhị Nhai
Một quyền này đánh ra, tất cả chân trời đều bị che đi.
Mà Vương Nhị Nha lại hoàn toàn không sợ hãi, giơ bàn tay nhỏ bé lên và đánh ra một quyên.
Ở trên nắm đấm của nàng xuất hiện từng gợn ánh kim.
Âm!
Nắm đấm nhỏ vừa đánh ra, từ trong tay nàng có một lực lượng cường đại như núi lửa bạo phát, cuốn qua chân trời và trực tiếp đánh vào trên nắm tay của đại yêu Thái Cổ.
Âm!
Âm ầm ầm!
Đại yêu Thái Cổ lại bị chấn động lùi lại vài bước, nhưng Vương Nhị Nha cũng bị đẩy lui đến bên cạnh Bạch Chỉ Tiên cùng Dương Diệp.
Vương Nhị Nha nhìn nắm đấm của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đại yêu Thái Cổ:
- Con vật lớn này còn rất giỏi đấy!
Đúng lúc này, phía xa đại yêu Thái Cổ lại đột nhiên đánh một quyền vê phía bên phía bọn họ.
Vương Nhị Nha chớp chớp mắt, sau đó lui về phía sau của Dương Diệp:
- Ta đánh mệt rồi, ngươi tới đi!
Bạch Chỉ Tiên: Lúc này, Dương Diệp đột nhiên tung người nhảy lên, lao về phía đại yêu Thái Cổ. Thoáng cái, một đường ánh sáng lạnh chợt lóe lên ở phía chân trời. Ngay sau đó, ở trong tâm mắt của Bạch Chỉ Tiên cùng Vương Nhị Nha, Dương Diệp đột nhiên rút ra thanh Thập Phương Vô Địch sau lưng và bổ mạnh về phía dưới.
Lúc này, nắm đấm của đại yêu Thái Cổ đã tới.
Âm!