Chương 4549: Ngã xuống! (2)
Chương 4549: Ngã xuống! (2)Chương 4549: Ngã xuống! (2)
Trở lại?
Dương Diệp khẽ lắc đầu:
- Ta còn có rất nhiều món nợ cần phải thanh toán!
Kiếm Kinh trâm giọng nói:
Ngươi không định bỏ qua sao?
- Bỏ qua?
Dương Diệp khẽ nở nụ cười có hơi lạnh:
- Kiếm Kinh à Kiếm Kinh, ngươi cũng biết, nếu như Dương Diệp ta bị giết, kết quả của Tiểu Bạch còn có Thanh Thi các nàng sẽ như thế nào? Nếu như An Nam Tĩnh không phải được người cứu, kết quả của nàng lại thế nào? Không nói những chuyện đó, trước đây tộc trưởng của sáu tộc cùng cường giả của sáu tộc điên cuồng đuổi giết Dương Diệp ta, lẽ nào chuyện này lại bỏ qua như vậy sao?Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa:
- Ngay vừa rồi, cường giả của Tiên phủ đứng ra, lúc này tộc trưởng của năm tộc từ trong bóng tối mới bước ra ngoài sáng, bởi vì bọn họ cảm thấy cộng thêm hai cường giả Giới Chân cảnh có thể chắc chắn giết được ta. Bây giờ bọn họ chạy trốn là bởi vì bọn họ không có năng lực giết ta. Ngươi có tin không, chỉ cân cho bọn họ cơ hội, bọn họ sẽ hoàn toàn không nương tay với Dương Diệp tai
Kiếm Kinh im lặng.
Bình tính mà xem xét, nếu như năm tộc có cơ hội giết Dương Diệp, năm tộc tuyệt đối sẽ không nương tay. Mà nếu như bây giờ Dương Diệp không ra tay, thả cho sáu tộc một đường sống, sáu tộc hội mang ơn sao? Sẽ không!
Sau này chỉ cần có cơ hội tuyệt đối có thể giết chết Dương Diệp, năm tộc sẽ không bỏ qua.
Dương Diệp đưa Hồng Mông tháp vào trong cơ thể, trong phút chốc, Hồng Mông Tử Khí trong cơ thể hắn lập tức trở nên dồi dào. Vào giờ phút này, hắn cũng không cần lo lắng vê Hồng Mông Tử Khí nữa.
Dương Diệp liếc nhìn Tiểu Bạch trong lòng, sau đó cười nói:
- Đi, chúng ta đi đòi lại công đạo đi!
Tiểu Bạch liên tục gật đầu.
Thân hình của Dương Diệp run lên, trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang biến mất ở phía chân trời. Mà ở bên cạnh hắn là Vương Nhị Nha cùng con tiểu yêu Thái Cổ kia, còn có Kiếm Kinh.
Bên cạnh Dương Diệp, Vương Nhị Nha đi tới trước mặt Tiểu Bạch và muốn thò tay ra sờ Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lại cho một trảo: Xấu!
Vương Nhị Nha không giận ngược lại còn thích, cười hì hì:
- Tiểu tử thật đáng yêu. Ta là Nhị Nha, ngươi tên gì?
- Nàng tên là Tiểu Bạch!
Dương Diệp trả lời thay Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch gật đầu, biểu thị Dương Diệp nói chính xác!
Lúc này, con tiểu yêu Thái Cổ kia đột nhiên đi tới trước mặt Tiểu Bạch, sau đó nó chỉ vào mình:
- Ngưu... Ngưu... !
- Tiểu Ngưul
Vương Nhị Nha đột nhiên gõ một cái vào đầu tiểu yêu Thái Cổ:
- Sau này nó tên là Tiểu Ngưu!
Tiểu yêu Thái Cổ:
Cứ như vậy, con tiểu yêu Thái Cổ này được gọi là Tiểu Ngưu.
Kiếm Kinh liếc nhìn Vương Nhị Nha cùng Tiểu Ngưu, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, giọng nói Dương Diệp đột nhiên vang lên trong đầu nàng:
- Có thể nhìn ra lai lịch của Nhị Nha cùng Tiểu Ngưu không?
Kiếm Kinh im lặng một lát, sau đó nói:
- Tiểu Ngưu, chắc là đời sau của Hám Thiên Đại Ngưu thời đại cổ xưa. Về phần Nhị Nha... Nàng không phải là loài người!
- Vậy nàng là gì?
Dương Diệp hỏi.
Kiếm Kinh khẽ lắc đầu:
- Ta không nhìn ra, cũng không cảm giác được.
Dương Diệp im lặng.
- Ngươi sợ bọn họ gây bất lợi cho Tiểu Bạch?
Kiếm Kinh đột nhiên hỏi.
Dương Diệp không trả lời.
Kiếm Kinh trâm giọng nói:
- Ngươi không cần lo lắng, bọn họ sẽ không gây bất lợi cho Tiểu Bạch, nói không dễ nghe nói, cho dù ngươi chết, Tiểu Bạch cũng sẽ không có chuyện gì.
Dương Diệp liếc nhìn Kiếm Kinh, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Bạch cách đó không xa, lúc này, Tiểu Bạch đang không ngừng quan sát Tiểu Ngưu, thỉnh thoảng bay đến trên đầu Tiểu Ngưu, sau đó dùng móng nhỏ đập đập vào sừng trâu của Tiểu Ngưu, nhưng Tiểu Ngưu lại hoàn toàn không có phản kháng gì!
Dương Diệp thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn vê phía xa, nơi đó là dãy núi mịt mờ, ở trong dãy núi có một thành cổ được dãy núi vây quanh.
Bắc Xuyên tộc!
Chỗ này chính là chủ thành của Bắc Xuyên tộc.
Đám người Dương Diệp còn chưa tới gân tòa thành kia, một màn ánh sáng cực lớn liền đột nhiên xuất hiện ở trong không trung, màn ánh sáng này trực tiếp bao trùm lấy cả thành cổ.
Âm!
Dương Diệp mang theo Kiếm Kinh cùng đám người Tiểu Bạch hạ xuống trước cửa tòa cổ thành này, nhìn màn ánh sáng kia, Dương Diệp giơ tay lên liên chém một đao.
Xuy!
Một đao khí đỏ như máu cắt qua không trung, lập tức bổ vào trên màn ánh sáng này.
Âm!
Tất cả màn ánh sáng ầm ầm nổ tung rai Lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện ở trên tường thành này.
Người nam tử này chính là tộc trưởng của Bắc Xuyên tộc - Bắc Xuyên Thiên!
Bên trong thành, vô số người của Bắc Xuyên tộc hoảng sợ nhìn về phía bên ngoài thành. Bọn họ đã biết chuyện ở Thủy Nguyên thành. Mà bây giờ, Dương Diệp đi tới Bắc Xuyên tộc.
Ngoài thành, Dương Diệp câm theo đao lớn chậm rãi đi vê phía thành cổ, mũi đao kéo trên mặt đất tạo ra một đường tia lửa văng ra khắp nơi.
Trên tường thành, tộc trưởng của Bắc Xuyên tộc - Bắc Xuyên Thiên liếc nhìn tộc nhân trong thành Bắc Xuyên tộc, sau đó hắn quay đầu lại nhìn vê phía Dương Diệp cách đó không xa, trong chớp mắt, Dương Diệp đột nhiên ngừng lại.
Dưới thành tường, Dương Diệp liếc nhìn Bắc Xuyên Thiên, sau đó nâng đao lớn lên, xoay người dẫn theo đám người Tiểu Bạch đi vê phía chân trời.
Trên tường thành, cơ thể Bắc Xuyên Thiên dần dần trở nên mờ ảo, càng lúc càng trong suốt...
- Tộc trưởng!
Trong Bắc Xuyên thành, vô số người lập tức đồng thời kêu rên.