Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 4520 - Chương 4590: Thiên Mệnh Có Thể Đoán, Nhưng Không Thể Chống Lại! (1)

Chương 4590: Thiên Mệnh có thể đoán, nhưng không thể chống lại! (1) Chương 4590: Thiên Mệnh có thể đoán, nhưng không thể chống lại! (1)Chương 4590: Thiên Mệnh có thể đoán, nhưng không thể chống lại! (1)

Muốn vô địch!

Trong chớp mắt yên lặng, bên trong tấm bia đá đột nhiên truyền ra một tiếng cười lớn. Tiếng cười vang lên rất lâu, cuối cùng, âm thanh thần bí nói:

- Vô địch? Người trên thế gian này lại có ai có thể thật sự vô địch? Cho dù là hư vô mờ mịt chúa tể tất cả Thiên Mệnh, cũng không dám tự xưng là vô địch.

Nữ tử áo bào trắng liếc nhìn tấm bia đá, sau đó nói:

- Không làm thì làm sao biết được có làm được hay không? Nếu chẳng may làm được thì sao?

Tấm bia đá yên lặng.

Qua rất lâu, tấm bia đá đột nhiên chấn động mạnh, trực tiếp nổ tung ra.

Sắc mặt nữ tử áo bào trắng không đổi, thản nhiên nhìn. Sau khi tấm bia đá vỡ nát, một lão già xuất hiện ở trước mặt nữ tử áo bào trắng, lão già nua đến một mức độ cực kỳ đáng sợ, nếp nhăn trên mặt hắn giống như đao khắc sâu, da còn khô không một chút nước nào. Tóc trắng xoá, lưng gù, cả người thoạt nhìn thật giống như trong phút lát sẽ lại quy thiên rời đi.

Lão già liếc nhìn nữ tử áo bào trắng, sau đó nói:

- Ở Vĩnh Hằng Vũ Trụ có một câu nói, gọi: Thiên Mệnh có thể đoán, nhưng không thể chống đối. Ngươi có biết nó có ý gì không?

Nữ tử áo bào trắng lắc đầu.

Lão già nói:

- Ngay từ lúc đầu chúng ta tin tưởng, mạng ta do ta chứ không phải do trời, cảm thấy người có thể thắng trời. Nhưng tới cuối cùng, chúng ta lại phát hiện ra trời chính là trời, vạn vật có mạng số của mình. Tất cả kết cục đã sớm có sự nhất định.

Nói đến đây, hắn đi sang một bên và ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cuối chân trời xa xôi:

- Võ đạo của ta chỉ có một chữ: Nghịch. Nghịch Thiên Mệnh, nắm càn khôn. Đây là một con đường không có đường về, Vũ Nghịch ta đi suốt đời, cho tới như bây giờ đã không có cách nào đi tiếp nữa. Nếu như ngươi không sợ thì có thể làm đệ tử của ta, đi trên con đường này.

Nữ tử áo bào trắng ngẩng đầu nhìn về phía lão già:

- Ngươi mạnh mẽ sao?

- Mạnh mẽ? Lão già liếc nhìn nữ tử áo bào trắng, đột nhiên phá lên cười.

Tiếng cười vang vọng trong trời đất!

Cười một lát, lão già ngẩng đầu nhìn về phía chân trời kia:

- Từ khi ba mươi tuổi, cả đời ta đều vô địch, chưa bại một lần nào. Đến Thiên Mệnh cũng phải ngại ta ba phần!

Vũ Nghịch!

Vĩnh Hằng giới, bên trong Hồng Mông tháp.

Dương Diệp ngồi xếp bằng ở bên trong phòng tu luyện, khí tức nội liễm.

Ngội

Thế nào là thật?

Kiếm ý của hắn đã đạt được Tổ cảnh, nhưng vẫn còn cách Đạo Chân nửa bước, nửa bước này cũng là bởi vì hắn không hiểu được chân ý của kiếm ý!

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng ngày, đảo mắt đã ba tháng qua.

Mà ở bên ngoài đã là mười ngày!

Ngày này, Thiên Tú đi tới bên trong phòng tu luyện và im lặng nhìn Dương Diệp trước mắt. Thật ra, thiên phú của Dương Diệp cũng không phải đặc biệt tốt, hắn có thể đi cho tới trình độ như hôm nay, thật sự là dựa vào cố gắng của bản thân. Về phần tuổi còn trẻ lại đạt được mức độ này, thật ra người ngoài cũng không biết, nếu như xem thời gian Dương Diệp ở bên trong phòng tu luyện, tuổi tác của Dương Diệp sẽ không chỉ có vậy!

Tuy hắn dựa vào Hồng Mông tháp tương đương với một thiết bị gian dối, nhưng cường giả các đời, có ai không thu được chút cơ duyên chứ?

Thu hồi mạch suy nghĩ, Thiên Tú nhìn Dương Diệp một lát sau, sau đó xoay người rời đi.

Mà giây phút khi nàng muốn bước ra phòng tu luyện, nàng đột nhiên dừng bước, sau đó xoay người. Lúc này, Dương Diệp đột nhiên mở mắt ra.

Dương Diệp thò bàn tay ra, trong phút chốc, một kiếm ý từ lòng bàn tay của hắn tản ra.

Kiếm ý Đạo Chân cảnh!

Dương Diệp có chút hưng phấn, nhìn về phía Thiên Tú:

- A Tú, trong khoảng thời gian này, ta lợi dụng Kiếm Hồ trợ giúp ta nâng cao kiếm ý, sau đó không ngừng lặp lại, tham khảo kiếm ý kia...

- Ngươi thấy rất hưng phấn sao?

Thiên Tú đột nhiên ngắt lời Dương Diệp nói. Dương Diệp gật đầu:

- Ta...

Thiên Tú đi tới trước mặt Dương Diệp:

- Cho dù kiếm ý của ngươi đạt được Hư Chân, ở trong mắt kẻ địch của ngươi, ngươi vẫn chỉ là con kiến hôi mà thôi!

Dương Diệp:

Thiên Tú xoay người:

- Ngươi đi với ta gặp một người. Vẫn nữa, ngươi lãng phí quá nhiều thời gian rồi.

Nói xong, Thiên Tú đã biến mất.

Dương Diệp cười gượng và nhìn bàn tay, bàn tay vẫn có ánh sáng đỏ như máu.

Sát ý!

Lần này, hắn không chỉ hiểu được thật sự vt kiếm ý, vẫn hiểu được thật sự của sát ý. Đáng tiếc, hai loại ý cảnh này đấu không lại ý điên! Nhưng muốn có ý điên lại phải rơi vào tình trạng điên... Điều này làm cho hắn rất phiên muộn.

Ý điên sở dĩ mạnh mẽ, nhưng thật ra lại tương đương với kích phát tất cả tiêm năng của hắn, biến tướng cũng tăng lên uy lực chúng ta kiếm ý vực sát ý. Dương Diệp rời khỏi Hồng Mông tháp. Trong tinh không, Thiên Tú không nói gì, chỉ dẫn theo Dương Diệp đi vê phía cuối chân trời. Bên cạnh Dương Diệp, Thiên Tú khẽ nói:
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0