Chương 4592: Tự nhiên có loại kiếm này! (1)
Chương 4592: Tự nhiên có loại kiếm này! (1)Chương 4592: Tự nhiên có loại kiếm này! (1)
Quyết sinh tửi
Dương Diệp kinh ngạc nhìn Thiên Tú, Thiên Tú tới đây, thật sự tính làm vậy sao?
Đúng lúc này, trong rừng trúc tím cách đó không xa đột nhiên chấn động, rất nhanh lại tách ra, cùng lúc đó, một mảnh lá trúc từ trong đó bay ra.
Lá trúc màu tím!
Mảnh lá trúc này chậm rãi bay tới, nhẹ như lông hồng, không bất kỳ lực lượng dao động nào.
Chậm, nhẹ!
Đây là cảm giác của Dương Diệp!
Nhưng trực giác lại nói cho hắn biết, nếu hắn đón lấy lá trúc này sẽ lập tức thân chết đạo tiêu!Bên cạnh Dương Diệp, Thiên Tú nheo mắt lại, tay phải của nàng đưa ra ngoài, sau đó hai ngón tay kẹp lấy lá cây.
Lá cây khẽ run lên, nhưng chẳng bao lâu đã blình tĩnh lại.
Cứ giằng co như vậy rất lâu, Thiên Tú đột nhiên bấm tay bắn ra, chiếc lá cây này hóa thành một tia sáng màu tím bay vào trong rừng trúc tím ncày. Bên trong, lặng lẽ không một tiếng động, không có bất cứ động tính gì!
Qua rất lâu, một giọng già nua từ trong đó truyền ra:
- Mời!
Vừa dứt lời, rừng trúc tím đột nhiên tách ra hai bên. Một cái lối nhỏ đã xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp cùng Thiên Tú.
Thiên Tú dẫn theo Dương Diệp đi sâu vào trong rừng trúc này, trên đường đi, Thiên Tú khẽ nói:
- Ngươi biết lực lượng cr chiếc lá cây này không?
Dương Diệp lắc đầu.
Thiên Tú nói:
- Lực lượng chiếc lá cây này, cho dù ngươi sử dụng búa Khai Thiên Hồng Hoang đồng thời lấy ra sức lực của toàn thân cũng không đỡ nổi!
Dương Diệp:
Thiên Tú khẽ nói:
- Cái này gọi là phá giới chính là dốc hết sức phá một giới. Vị trước mắt này có thể dung nhập lực lượng phá một giới dung nhập vào trong một mảnh lá trúc, nhưng lá trúc hoàn toàn không bị tổn hại, điều này chứng minh hắn đã đạt đến Phá Giới cảnh đỉnh phong, thậm chí càng cao hơn.
Dương Diệp im lặng nhìn Thiên Tú.
Cường giả ở sâu trong rừng trúc, có thể dung nhập lực một giới vào trong một chiếc lá, phần thực lực này mạnh mẽ thế nào, tất nhiên không cần nhiều lời. Nhưng Thiên Tú có thể giảm xuống phần lực lượng này một cách hoàn mỹ, bởi vậy có thể thấy được thực lực của Thiên Tú cũng mạnh mẽ đến một tôn tại đặc biệt khủng khiếp!
Dương Diệp hắn từ đại thiên vũ trụ đi tới nơi này, thực lực có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng bất kể là Tiêu Dao Tử hay Thiên Tú, thực lực của những người này cũng đang được tăng cường!
Không chỉ có một mình Dương Diệp hắn trở nên mạnh mãi
Thiên Tú nhanh chóng dừng lại. Ở cách đó không xa có một căn nhà trúc màu tím, trước nhà trúc có một dòng suối nhỏ, một lão già ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ, hai chân thò vào trong suối nước, mặc cho dòng nước nhẹ nhàng chảy qua.
Lão già mặc một bộ áo choàng màu xám, rất dài, sắp rơi vào trong nước. Ở bên tay phải của lão già để một khay trà. Trên khay trà là hai cái chén màu trắng cùng với một ấm trài
Lão già nhẹ nhàng vung tay phải lên, một chén ngọc màu trắng rơi vào trước mặt Thiên Tú, lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên chui ra, Tiểu Bạch nhìn chén ngọc màu trắng kia, mũi khẽ hít hít sau đó nhìn Thiên Tú.
Thiên Tú liếc nhìn chén trà này, sau đó khẽ nói:
- Bồ Đề Ngưng Băng Lộ, đây là tồn tại thuộc vê cấp bậc giả thần vật, nếu như người bình thường ăn vật ấy vào, thân thể sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, thật sự là tắm tinh phạt tủy.
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Dương Diệp:
- Ngươi không cần suy nghĩ. Cơ thể ngươi, cho dù là thần vật cũng không nhất định có hiệu quả đâu.
Dương Diệp có chút xấu hổ, cơ thể hắn thường được Hồng Mông Tử Khí chăm sóc nuôi dưỡng, thần vật bình thường thật sự kém hơn Hồng Mông Tử Khí rất nhiều.
Thiên Tú không uống, mà đặt chén ngóc ngọc tới trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng không khách sáo, trực tiếp uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, nàng liếm miệng một cái lại cảm thấy chưa thỏa mãn, rất nhanh, nàng quay đầu lại nhìn về phía lão già kia, nói chính xác là nhìn về phía ấm ngọc màu trắng này.
Tiểu Bạch quay đầu nhìn về phía Dương Diệp, sau đó móng nhỏ chỉ vào ấm ngọc màu trắng.
Ý của nàng đã rất rõ ràng, bảo Dương Diệp chém giết! Trên gương mặt Dương Diệp đầy vạch đen, hắn trừng mắt với Tiểu Bạch:
- Tự ngươi làm điI
Tiểu Bạch quay đầu liếc nhìn lão già kia và có chút do dự. Bản năng trực giác khiến cho nàng cảm thấy lão già này không phải là một người hiên lành.
Mà lúc này, lão già kia đột nhiên nhẹ nhàng vung tay phải lên, ấm ngọc màu trắng này rơi vào trước mặt Tiểu Bạch:
- Cho ngươi.
Mắt Tiểu Bạch lập tức sáng lên, nàng căn bản không hiểu cái gì gọi khách sáo, lập tức ôm ấm ngọc và bắt đầu uống...
Thiên Tú đi tới trước dòng suối nhỏ nói:
- Thời gian không còn nhiều sao?
Lão già khẽ gật đầu:
- Mỗi lần vượt qua sông đều sẽ mất mấy ngàn năm tuổi thọ, ta đã không còn nhiều thời gian để mà mất nữa.
- Ngươi thấy rất khó đi sao?
Thiên Tú hỏi.
Lão già khẽ nói:
- Rất khó. Thiên Tú nói:
- Chuyện gì cũng có nguyên nhân cải
Lão già mỉm cười:
- Ngươi thì sao? Lúc nào ngươi sẽ đi?
Thiên Tú khẽ lắc đầu:
- Tạm thời ta không đi, ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Lão già im lặng.
Thiên Tú đột nhiên hỏi:
- Ngươi thấy người đệ này của ta thế nào?
Lão già im lặng rất lâu, sau đó nói:
- Đúng là nhân kiệt.
Thiên Tú từ từ nhắm hai mắt lại:
- Ta muốn nhận một nhân tình của các hạ, không biết được không?
Lão già im lặng.
Thiên Tú khẽ nói:
- Các hạ vẫn còn tuổi thọ trăm năm, mười năm. Trong vòng mười năm, các hạ không ra tay với hắn, mười năm sau, các hạ có thể tùy ý. Thế nào? Lão già nói:
- Nói thật, cho dù là lão hủ cũng không thể không động tâm trước một vị Linh tổ. Tuy nhiên...
Nói đến đây, lão già chậm rãi đứng lên và xoay người nhìn về phía Dương Diệp: