Chương 4612: Con rắn nhỏ bốn chân! (1)
Chương 4612: Con rắn nhỏ bốn chân! (1)Chương 4612: Con rắn nhỏ bốn chân! (1)
Trong đại điện, Tiểu Bạch thu lại móng nhỏ, sau đó quay đầu nhìn vê phía Dương Diệp, đang muốn khoa tay múa chân gì đó. Mà lúc này, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Dương Diệp cùng Kiếm Kinh xoay người nhìn lại. Ngoài cửa điện có ba người đi tới.
Trong đó có hai nam một nữ còn rất trẻ tuổi, ba người đều đeo trường kiếm ở sau lung.
Khi thấy Dương Diệp cùng Kiếm Kinh, ba người cũng hơi sửng sốt.
Dương Diệp cùng ba người kia liếc mắt nhìn nhau, hắn khẽ gật đầu, ba người kia cũng gật đầu đáp lại.
Dương Diệp thu hồi ánh mắt và ôm lấy Tiểu Bạch:
Chúng ta đi thôi!
Nói xong, hắn cùng Kiếm Kinh xoay người đi về phía ngoài điện. Nhưng khi lại đi ngang qua ba người kia, Tiểu Bạch trên vai Dương Diệp đột nhiên nhìn về phía nữ tử kia, nói chính xác là vòng ngọc màu trắng đeo trên cổ củla nữ tử kia. Cái vòng ngọc này có hình một con yêu thú kỳ lạ với dáng vẻ thật dữ tợn, muốn cắn người khác. Ánh mắt Tiểu Bạch lập tức sáng lên, móngc nhỏ bắt đầu vung vẩy.
Tuy nhiên, nàng lại bị Dương Diệp hung hăng trừng mắt một cái.
Tiểu Bạch chỉ vào vòng ngọc này biểu thị đó là bảo bốki rất tốt.
Dương Diệp nhíu mày. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiểu Bạch vội vàng thu móng nhỏ, sau đó ôm lấy mặt Dương Diệp và cọ loạn, biểu thị mình từ bỏ.
Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó muốn rời khỏi. Lúc này, nữ tử kia đột nhiên nói:
- Nàng muốn cái này sao?
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía nữ tử kia, thấy tay nàng cầm ngọc bội trước ngực và nhìn hắn.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt rồi lén nhìn trộm Dương Diệp, sau đó đầu nhỏ vội vàng lắc, biểu thị không muốn, không muốn.
- Thật là một kẻ đáng yêu!
Nữ tử cười nói:
- Vòng ngọc này là đồ trang sức do tổ tiên ta truyên xuống, tuy không phải là bảo vật gì tốt, nhưng có giá trị kỷ niệm. Ta không thể cho ngươi, nhưng có thể cho ngươi chơi một chút.
Nghe vậy, mắt Tiểu Bạch lại sáng lên. Nhưng dường như nghĩ đến điều gì, nàng quay đầu lại nhìn về phía Dương Diệp, rõ ràng là đang hỏi ý của Dương Diệp.
Dương Diệp nhìn về phía Tiểu Bạch
Hắn cũng muốn thần vật. Hắn cũng biết, nếu vòng ngọc này có thể được Tiểu Bạch coi trọng thì chắc chắn không phải là vật tâm thường. Nhưng hắn làm việc cũng có nguyên tắc, có một số việc có thể làm, có một số việc lại không thể làm.
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, Tiểu Bạch liên vội vàng gật đầu.
Dương Diệp khẽ xoa đầu Tiểu Bạch, sau đó nhìn về phía nữ tử kia:
- Vậy cảm ơn!
Nữ tử mỉm cười, sau đó chuyển vòng ngọc cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nắm vòng ngọc và nhìn ngắm một chút, trong mắt có một sự tò mò. Một lát sau, móng nhỏ của nàng vỗ nhẹ vài cái vào vòng ngọc.
Vòng ngọc chấn động mạnh!
Ngay sau đó, một tiếng kiếm ngân đột nhiên từ trong vòng ngọc này vang lên.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nữ tử kia liền ngây người.
Lúc này, móng nhỏ của Tiểu Bạch lại vỗ nhẹ vào, rất nhanh, một tia kiếm quang từ trong vòng ngọc vọt ra, trực tiếp đánh về phía Tiểu Bạch. Sắc mặt Dương Diệp chợt biến đổi, bấm tay bắn ra, tia kiếm quang này trực tiếp bị đánh vỡ. Hắn lại bị chấn động liên tiếp lùi lại phía sau, đến tận ngoài điện!
Một tiếng hét phẫn nộ từ trong vòng ngọc này vang lên:
- Kẻ nào lại dám quấy nhiễu giấc ngủ của bản tôn!
Rất nhanh, một thanh kiếm mờ ảo xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Ở đó, nữ tử kia kinh ngạc nhìn thanh kiếm này, một lát sau, nàng dường như nghĩ tới điều gì, trong mắt đầy vẻ vui mừng, kích động.
Mà hai nam tử bên cạnh lại liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người có vẻ khó tin.
Trong điện, thanh kiếm mờ ảo này chấn động mạnh, trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang bắn nhanh về phía Dương Diệp.
Ngoài điện, Dương Diệp nhíu mày, trong phút chốc, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm, thoáng cái, một đường kiếm quang đột nhiên hiện ra.
Âm!
Ở trong ánh mắt mọi người, thanh kiếm kia trực tiếp bị đánh bay trở lại trong điện.
Thanh kiếm kia tức giận, lại muốn ra kiếm, mà lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên cầm lấy vòng ngọc này và đập mạnh xuống mặt đất.
-Ä...
Một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên ở trong không trung, rất nhanh, thanh kiếm kia trực tiếp rơi vào trên mặt đất. Tiểu Bạch lại muốn đập, mà lúc này, nữ tử kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, Tiểu Bạch chớp chớp mắt nhìn nàng, biểu thị ngươi muốn làm gì.
Nữ tử liếc nhìn Tiểu Bạch, sau đó khẽ nói:
- Đừng đập được không?
Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn về phía Dương Diệp, Dương Diệp đi tới trước mặt Tiểu Bạch:
- Trả vòng ngọc cho người tai
Tiểu Bạch toét miệng cười, sau đó ngoan ngoãn đưa vòng ngọc cho nữ tử kia.
Trong lòng nữ tử buông lỏng, vội vàng nhận lấy vòng ngọc.
Tay hai nam tử này đang nắm thật chặt kiếm cũng chậm rãi thả lỏng ra.
Dương Diệp ôm Tiểu Bạch và đang muốn rời đi, mà lúc này, thanh kiếm kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp cùng Tiểu Bạch. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Dương Diệp nhíu mày. Thanh kiếm kia lại là lướt đến trước mặt Tiểu Bạch. Kiếm đang run rẩy!
Không cần phải nói, có lẽ thanh kiếm này đã nhận ra thân phận của Tiểu Bạch.
Dương Diệp không để ý tới thanh kiếm kia, ôm Tiểu Bạch đi về phía ngoài điện. Thanh kiếm kia cũng không đuổi theo.
Sau khi Dương Diệp cùng Tiểu Bạch biến mất ở cách đó không xa sau, nữ tử kia đột nhiên cung kính thi lễ với thanh kiếm kia:
- Các. . các hạ chính là tổ tiên bội kiếm, Tuyệt Vân?
Thanh kiếm kia khẽ run lên, rất nhanh liền huyễn hóa thành một nam tử trung niên.
Nam tử trung niên nhìn về phía Dương Diệp rời đi rất lâu, sau đó nói:
- Nha đầu, bảo gia chủ Lý gia chạy tới đây!
Nữ tử do dự một lúc, sau đó nói:
- Tộc trưởng lão nhân gia ta đang bế quan, sợ rằng...
Nam tử trung niên khẽ nói:
- Bảo hăn lập tức chạy tới đây, cứ nói đây là cơ hội quật khởi cuối cùng của Lý gia ngươi.
Nữ tử: Nam tử trung niên không nói gì, mà đi về phía Dương Diệp cùng Tiểu Bạch.
Sau khi rời khỏi đại điện, Dương Diệp ôm Tiểu Bạch đi vê phía đại điện lớn nhất. Đây chính là chủ điện.
Hoang Kiếm Điện!