Chương 4624: Chiến trường Thái Cổ! (1)
Chương 4624: Chiến trường Thái Cổ! (1)Chương 4624: Chiến trường Thái Cổ! (1)
Kiếm tu?
Vẻ mặt Dương Diệp có chút kỳ lạ, hắn do dự một lúc, sau đó hỏi:
Biết tên kiếm tu kia có dáng vẻ ra sao không?
Nam Ly Mộng liếc nhìn Dương Diệp, sau đó nói:
- Ta không đi thăm dò, nhưng đối phương hình như mặc một trường bào màu trắng thêu hình đám mây, thế nào, ngươi quen biết hắn à?
Mây trường bào màu trắng!
Vẻ mặt Dương Diệp càng thêm kỳ lạ.
Truy sát kiếm tu này!Mấy thế lực này đang đuổi giết kiếm tu này!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Dương Diệp càng thêm kỳ lạ.
Bởi vì hắn đã đại khái đoán ra được kiếm ltu này là ai. Không hề nghi ngờ, đây chính là Tiêu Dao Tử.
Thực lực thật sự của Tiêu Dao Tử vẫn luôn là một điều bí ẩn, tuy nhiên có vài điềuc hắn biết chính là, mấy thế lực này sợ rằng sẽ gặp xui xẻo rồi. Lúc này, Nam Ly Mộng lại hỏi:
- Ngươi quen biết à?
Dương Diệpk liếc nhìn Nam Ly Mộng, sau đó khẽ gật đầu:
- Tính là biết!
- Đối phương lợi hại sao?
Nam Ly Mộng hỏi.
Dương Diệp suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm mặt nói:
- Chắc so với ta là năm trên năm.
Nam Ly Mộng đi tới trước mặt Dương Diệp:
- Không thể không nói, ngươi thật sự là người có da mặt dày nhất mà ta từng gặp. Thật đấy, ta không lừa ngươi về điều này đâu!
Dương Diệp:
Nam Ly Mộng đóng quyển sách cổ lại:
- Ngươi có đi chiến trường Thái Cổ không?
- Sao ngươi lại tìm ta?
Dương Diệp hỏi.
Nam Ly Mộng nói: - Ta không phải tìm ngươi, nói chính xác là tìm con Linh tổ của ngươi. Thế nào? Ta đủ thẳng thắn chứ!
Nghe được điều này, Dương Diệp đã hiểu ra.
Tiểu Bạch!
Nam Ly Mộng để ý tới Tiểu Bạch. Tiểu Bạch tác dụng là gì? Đương nhiên là tìm bảo! Không chỉ có thể tìm bảo, còn có thể làm cho những bảo vật kia tự động đi theo. Có thể nói, nếu như hắn cùng Nam Ly Mộng một mình tiến vào trong chiến trường Thái Cổ, có khả năng sẽ tay không ra về. Nhưng nếu như mang cho Tiểu Bạch, tuyệt đối sẽ không ra về tay không, trừ khi chiến trường Thái Cổ thậm chí không có một sợi lông nào!
Dương Diệp suy nghĩ một lát, sau đó hỏi:
- Chiến trường Thái Cổ này...
- Ngươi có phải muốn biết về chuyện của chiến trường Thái Cổ này không?
Nam Ly Mộng đột nhiên cười nói:
- Có thể, một món thần khí, búa Khai Thiên, hoặc Hồng Mông tháp, Kiếm Hồ cũng được, tùy tiện một món...
- Lão tử không muốn biết!
Dương Diệp đột nhiên ngắt lời Nam Ly Mộng. Không phải nữ nhân này muốn thần khí tới phát điên rồi chứ? Dường như nghĩ tới điều gì, Dương Diệp gọi Tiểu Bạch và chỉ vào Nam Ly Mộng:
- Tiểu Bạch, nhìn xem nàng có bảo bối gì không, đừng khách khí, có thể cướp được thì cướp!
Tiểu Bạch quay đầu lại liếc nhìn Nam Ly Mộng, Nam Ly Mộng cũng nhìn nàng, trong mắt có ý cười.
Một lát sau, Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn về phía Dương Diệp, sau đó lắc đầu.
- Ngươi nghĩ rằng ta không đề phòng sao?
Nam Ly Mộng đột nhiên cười nói:
- Biết bên cạnh ngươi có một vật nhỏ như thế, nếu như ta ngay cả chút đề phòng cũng không có, mấy năm nay chẳng phải là sống uổng rồi sao? Được rồi, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa. Cho một câu xem ngươi có đi chiến trường Thái Cổ. Nếu như đi, chúng ta phải nhanh lên.
Ở đó, Dương Diệp suy nghĩ một lát, sau đó nói:
- ĐỊI
Nam Ly Mộng cười nói:
- ĐỊI
Dứt lời, ngón tay ngọc của nàng nhẹ nhàng điểm một cái, một vòng ánh sáng màu xanh lam rơi vào trước mặt Dương Diệp, nàng đi vào trước.
Dương Diệp cũng không do dự, lập tức đi vào theo.
Bên trong thông đạo truyên tống.
Nam Ly Mộng liếc nhìn Tiểu Bạch trên vai Dương Diệp, Tiểu Bạch cũng đang nhìn nàng, Nam Ly Mộng cười hì hì:
- Ngươi nhìn ta làm gì?
Tiểu Bạch chỉ vào quyển sách dầy trong tay Nam Ly Mộng, hiển nhiên là đang hỏi đây là cái gì!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ tươi cười của Nam Ly Mộng cứng đờ, nàng rất nhanh đã thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Ngươi... ngươi cảm thấy nó, nó không tâm thường?
Giọng nói có chút run rẩy.
Dương Diệp không nhịn được liếc nhìn Nam Ly Mộng.
Tiểu Bạch liếc nhìn bộ sách kia, trong mắt có chút nghi ngờ, một lát sau, nàng thu hồi ánh mắt và không nhìn Nam Ly Mộng.
- Ha ha...
Nam Ly Mộng đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Dương Diệp nhíu mày, nữ nhân này sẽ không phải bị điên chứ? Một lát sau, Nam Ly Mộng bình thường lại một chút, nàng nhìn về phía Dương Diệp: