Chương 4626: Lấy máu của mình, đút cho kiếm của mình ăn! (1)
Chương 4626: Lấy máu của mình, đút cho kiếm của mình ăn! (1)Chương 4626: Lấy máu của mình, đút cho kiếm của mình ăn! (1)
Ràng buộc!
Kiếm tu chính là tu tâm, chính là chém ràng buộc, bởi vì bọn họ không muốn lòng mình có bất kỳ ràng buộc nào, có ràng buộc lại có nghĩa là tâm bị ràng buộc. Tâm bị ràng buộc thì làm thế nào đạt được đỉnh phong của kiếm đạo?
Từ xưa tới nay, có cường giả nào không phải chặt đứt tất cả trần duyên, thành tựu đại đạo vô thượng?
Bởi vậy, rất nhiều kiếm tu không ngừng chém tất cả ở trên con đường kiếm đạo của mình.
Mỗi lần chém một ràng buộc, kiếm đạo của hắn lại càng mạnh hơn!
Không thể phủ nhận, đây cũng là một kiếm đạo, cũng không thể nói kiếm đạo này
Sai.
Nhưng Dương Diệp đi không phải là loại kiếm đạo này. Ràng buộc à? Đối với Dương Diệp hắn, đây là kiếm đạo của mình.
Mỗi lần có nhiêu một loại ràng buộc chính là có thêm một phần trách nhiệm, lại có nghĩa là Dương Diệp hắn cần phải mạnh hơn. Ràng buộc chính là kiếm đạo của Dương Diệp hắn, cũng là động lực để Dương Diệp hắn trở nên mạnh mẽt
- Đến rồi!
Đúng lúc này, giọng nói Nam Ly Mộng vang lên.
Dương Diệp thu hồi mạch suy nghĩ và ngẩng đầu nhìn lên, lúc này, bọn họ đã rời khỏi địa giới của Bắc Hoang Đại Lục.
Âm!
Hai người lập tức biến mất, lúc xuất hiện lần nữa thì đã ở trong đám mây.
- Đây là Vĩnh Hằng giới sao?
Dương Diệp hỏi.
Nam Ly Mộng khẽ gật đầu:
- Bây giờ mới bắt đầu thôi. Ngươi phải che giấu hơi thở của mình.
Dương Diệp khẽ nói:
- Đừng nói với ta, những người này ở Vĩnh Hằng giới không biết tung tích của ta.
Nam Ly Mộng cười nói:
- Trước đó thì nhất định sẽ biết, nhưng bây giờ lại khác. Nói xong, nàng lấy ra một hòn đá nhỏ:
- Ngươi biết đây là bảo bối gì không? Đây là Thiên Cơ thạch có thể che giấu tất cả Thiên Cơ. Bây giờ, ngươi được Thiên Cơ che giấu, bất kỳ người nào cũng không thể thông qua bất kỳ thủ đoạn nào tìm được ngươi. Đương nhiên, những lời này có chút khoa trương, mọi chuyện không thể tuyệt đối. Nói chung, bây giờ ngươi tạm thời an toàn, không có người nào có thể tìm được ngươi. Sao vậy? Nhìn bộ dáng này của ngươi là muốn nó à? Không thành vấn đề, chỉ cần một món thân khí thì ta sẽ bán cho ngươi. Này này, đừng đi. Nếu thần khí không được, Ngụy Thần khí cũng được mà. Này, chúng ta có thể thương lượng...
Nửa khắc sau, được Nam Ly Mộng dẫn đường, hai người tới một dãy núi mịt mờ, lớn hơn cả sự tưởng tượng của Dương Diệp.
Lớn!
Vô cùng lớn!
Lấy thị lực của hắn bây giờ nhìn mấy chục vạn dặm cũng không có vấn đề, nhưng cuối tâm mắt của hắn vẫn là dãy núi mịt mờ, dường như vô cùng vô tận!
Nam Ly Mộng chỉ vào bên trái:
- Đi bên này, đi tới cuối sẽ có một dãy núi, vượt qua dãy núi kia chính là sông Vĩnh Hằng, vượt qua sông Vĩnh Hằng, phá hỏng vách ngăn vũ trụ là có thể bước vào Vĩnh Hằng Vũ Trụ. Mục tiêu cả đời của rất nhiều người, rất nhiều linh, rất nhiều yêu, rất nhiều cường giả chính là điểm cuối sông Vĩnh Hằng. Mà nghĩa địa lớn nhất trên thế giới này không phải là chiến trường Thái Cổ, cũng không phải là nơi nào khác, mà là sông Vĩnh Hằng, nơi đó khắp nơi đều có thể nhìn thấy thi thể của cường giải
Nói đến đây, nàng nhìn vê phía Dương Diệp và cười nói:
- Ngươi có muốn đi xem thử không?
Dương Diệp nhìn về phía sông Vĩnh Hằng, sau đó nói:
- Vì sao có nhiều người muốn đi Vĩnh Hằng Vũ Trụ như vậy? Ta cảm thấy thế giới bên này cũng thật sự không tệ.
Nam Ly Mộng cười nói:
- Người thế tục, người nghèo phải kiếm tiền, ngươi cảm thấy tại sao hắn muốn kiếm tiên? Bởi vì hắn muốn sống tốt hơn, hắn muốn tiến vào trong giới của người giàu có, người giàu có đã có rất nhiều tiền, nhưng hắn vẫn phải tiếp tục cố gắng kiếm tiền, bởi vì hắn muốn tiến vào vòng tròn cao hơn. Vĩnh Hằng Vũ Trụ chính là vòng tròn của người giàu có, chúng ta chính là người nghèo.
Dương Diệp khẽ nói:
- Nếu vòng tròn khác nhau, cần gì phải mạnh mẽ tiến vào chứ?
- Ngươi thật vô nghĩal
Nam Ly Mộng trừng mắt nhìn Dương Diệp: - Bởi vì ngươi giàu hơn ai khác, Vĩnh Hằng Vũ Trụ bên kia có mấy thế lực nắm giữ một vị Linh tổ? Lại có ai không chỉ nắm giữ một vị Linh tổ, còn có Hồng Mông Tử Khí? Không chỉ có Hồng Mông Tử Khí, thần khím ngụy thân khí còn một đống lớn. Ngươi nói xem, Dương Diệp ngươi thiếu cái gì? Linh khí à? Có nhóc kia ở bên cạnh, cả đời ngươi cũng không dùng hết linh khí. Bảo bối à? Bây giờ trên thân ngươi không dưới ba món thần khí đi? Hơn nữa, có nàng ở bên cạnh, ngươi còn có thể có nhiều thần khí hơn.
Nói đến đây, Nam Ly Mộng liếc mắt Dương Diệp:
- Ngươi sở dĩ bình tính như vậy là bởi vì ngươi già hơn người bên Vĩnh Hằng Vũ Trụ, ở trước mặt Dương Diệp ngươi, người bên Vĩnh Hằng Vũ Trụ cũng là người nghèo! Ngươi đương nhiên xem thường bên kia rồi!
Dương Diệp:
Nam Ly Mộng lắc đầu:
- Không nói những chuyện này nữa, nói nhiều lại thấy đau lòng. Chúng ta đi thôi, xem có thể nhân cơ hội này mò được một khoản ở chiến trường Thái Cổ không.
Nói xong, nàng trực tiếp hóa thành một đường ánh sáng trắng biến mất ở phía xa. Dương Diệp nhìn về phía Tiểu Bạch trên vai:
- Chúng ta rất giàu sao?
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, móng nhỏ của nàng vung vẩy.
Dương Diệp xem hiểu.
Ý của nàng là chúng ta rất nghèo.
Ở trong thế giới của Tiểu Bạch, cái gì mới gọi là giàu? Dù sao, giàu của nàng chính là rất nhiều rất nhiều thần khí, tính toán phải có vô số mới miễn cưỡng gọi là giàu.
Dương Diệp khẽ thở dài:
- Thật may là nữ tử kia không ở đây, nếu không nàng hiểu ý của ngươi, sợ rằng sẽ tắt thở vì tức mất!
Nói xong, hắn cười ha ha, ôm Tiểu Bạch biến mất ở cuối chân trời.
Qua một canh giờ sau, Dương Diệp cùng Nam Ly Mộng ra khỏi dãy núi này, mà ở cuối dãy núi có một cánh cửa dài rộng khoảng nghìn trượng. Ở trên cánh cửa cực lớn có rất nhiều vết rạn, ở chính giữa có một vết kiếm cực lớn.
Bên cạnh Dương Diệp, Nam Ly Mộng khẽ nói: