Chương 4633: Nàng thật sự vô địch! (2)
Chương 4633: Nàng thật sự vô địch! (2)Chương 4633: Nàng thật sự vô địch! (2)
Thiên Tú vô địch cũng chưa chết!
Nam Ly Mộng nhìn về phía Dương Diệp nằm trên mặt đất:
- Nàng quả thật không chết, tuy nhiên nàng đã rời khỏi Vĩnh Hằng giới. Nàng quả thật có thể thay ngươi giải quyết mấy thế lực Vĩnh Hằng giới này, nhưng nàng sẽ không làm như vậy. Ngươi biết tại sao không?
Dương Diệp nhìn về phía Nam Ly Mộng:
Rèn luyện ta?
Ngươi sai rồi!
Nam Ly Mộng đi tới trước mặt Dương Diệp:
- Nàng rất coi trọng ngươi, đặc biệt đặc biệt coi trọng, nhưng sau này nàng sẽ đi rất xa, đặc biệt xa, nàng hi vọng ở trên con đường võ đạo của nàng sau này có sự tồn tại của ngươi. Con đường cường giả vĩnh viễn phải do tự mình xông ra, chứ không phải là nhờ ai khác trải đường. Con đường của ngươi cần phải do bản thân ngươi đi, nàng sẽ không lót đường cho ngươi. Nàng tự cho nỗ Hoàng Tuyền Thiên Mệnh chính là muốn nói cho ngươi biết, con đường phải do tự mình đi, chuyện gì cũng cần nhờ chính mình, dựa vào người thì sẽ chết, chỗ dựa vững chắc cũng sẽ đổ. Ngươi hiểu chưa?Hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại, ở trong đầu hắn là thiếu nữ nhỏ nhắn kia, tiểu nữ hài nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt!
Lúc này, Tiểu Bạch nằm sấp ở trên ngực Dương Diệp đột nhiên dụi dụi con mắt, nàng nhìn vê phía Nam Ly Mộng, móng nhỏ chỉ vào mình, rõ ràng là đang hỏi Thiên Tú có nói gì vê mình không.
Nam Ly Mộng liếc nhìn Tiểu Bạch, sau đó nói:
- Ở trong ghi chép của ta, từ xưa tới nay có mười thể chất mạnh nhất, người tốt nhất tất nhiên sẽ trở thành cự phách trong vạn cổ. Mà bây giờ, ta lại tăng thêm một thể chất vào đó. Ngươi biết đó là gì không?
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, hiển nhiên đang hỏi là gì.
Nam Ly Mộng nhìn Tiểu Bạch và nghiêm mặt nói:
- Thể chất vô địch dễ thương! Thể chất này còn đặc biệt hơn bất kỳ thể chất nào khác. Nàng không cần đánh nhau, bởi vì có vô số cường giả bằng lòng đánh nhau cho nàng. Vạn vật trong thế gian, bất kỳ kẻ nào, bất kỳ linh nào, cơ bản đều sẽ phải nể mặt nàng bảy phần; nàng là tôn tại duy nhất trên thế gian không sợ mệnh kiếp, bởi vì mệnh kiếp không có tác dụng gì với nó, cũng là tôn tại duy nhất không sợ nhân quả, bởi vì nhân quả chỉ có tốt chứ không xấu với nàng. Dù sao, nàng cũng thật sự vô địch!
Dương Diệp: Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó nhìn vê phía Dương Diệp, nàng nghe không hiểu lắm.
Dương Diệp khẽ xoa đầu của Tiểu Bạch:
- Dù sao cũng là nói ngươi rất lợi hại.
Nghe vậy, Tiểu Bạch toét miệng cười, sau đó đầu nhỏ dùng sức cà cà vào cằm của Dương Diệp.
Nam Ly Mộng lắc đầu thở dài:
- Linh tổ, không phải như vậy đâu!
Dương Diệp đột nhiên nhìn về phía Nam Ly Mộng:
- Mười thể chất lớn mà ngươi nói là gì?
Nam Ly Mộng nói:
- Ngươi biết An Nam Tĩnh không? Cũng chính là hồng nhan tri kỷ kia của ngươi.
Dương Diệp gật đầu:
- Thế nào?
Nam Ly Mộng nói:
- Nàng chính là một trong mười thể chất lớn, thể chất Vũ Thần. Trên lý thuyết mà nói, nàng mới là người đáng sợ nhất! An Nam TĩnhI!
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Ngươi có biết tung tích của nàng không? Ta bằng lòng dùng thần khí trao đổi!
Nam Ly Mộng lắc đầu:
- Ta thật ra cũng rất muốn biết, đáng tiếc bây giờ không có ai biết tung tích của nàng. Ta đã từng bỏ số tiền lớn cho người ta thôi diễn ra tung tích của nàng, ngươi biết kết quả không? Vị cường giả hai giới kia thiếu chút nữa bị cắn trả mà chết!
- Có ý gì?
Dương Diệp nhíu mày.
Nam Ly Mộng nói:
- Ý chính là bây giờ tất cả Thiên Cơ của nàng đã người che đậy, hơn nữa thực lực của người này rất mạnh, đặc biệt mạnh mẽ.
chân mày Dương Diệp càng nhíu chặt.
- Ngươi đừng lo lắng nàng nữal
Nam Ly Mộng khẽ nói:
- Lấy thiên phú của nàng thì đi đây cũng có cường giả siêu cấp cướp làm bảo, ngươi vẫn nên lo lắng nhiều hơn cho mình đi.
Dương Diệp suy nghĩ một lát liền thoải mái, giống như Nam Ly Mộng nói, hắn lo lắng cho An Nam Tĩnh, không bằng lo lắng cho mình. Thực lực cùng phúc của An Nam Tĩnh chắc chắn tốt hơn hắn, hơn nữa, đối phương không ở cùng hắn thì tốt hơn.
Theo hắn chỉ rước lấy một đống phiên phức thôi!
Thu hồi mạch suy nghĩ, Dương Diệp nhìn vê phía Nam Ly Mộng:
- Một vấn đề cuối cùng, ta là thể chất gì? Hoặc nói thể chất của ta có tính là một trong mười thể chất lớn không?
Nam Ly Mộng liếc nhìn Dương Diệp:
- Không, tuy nhiên, nếu có mười thể chất rác rưởi lớn, ta cảm thấy ngươi tuyệt đối có thể đứng đầu bảng. Đúng vậy, thân thể đầy vận rủi, đi tới nơi nào, đánh đến nơi đó, vận rủi vĩnh viễn làm bạn với ngươi!
Dương Diệp:
Một lát sau, Dương Diệp trở lại bên trong Hồng Mông tháp chữa thương, ở bên trong Hồng Mông tháp trị liệu chừng mấy ngày, thương thế của hắn mới tốt được bảy tám phần, ở bên ngoài chỉ mới là mấy canh giờ.
Hai người tiếp tục ra đi.
Dương Diệp cùng Nam Ly Mộng bước vào hai ngọn núi lớn, sau núi lớn là một thung lũng lớn rộng trăm trượng, sâu không thấy đáy, ngẩng đầu nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy được một góc trời.
Hai người đi không được vài bước, đột nhiên, Dương Diệp ngừng lại, Nam Ly Mộng không hiểu nhìn vê phía Dương Diệp:
- Thế nào?
Dương Diệp không trả lời mà nhìn về phía xa, ở đó xuất hiện một lão già mặc áo gai, lưng cống một cái giỏ trúc, tay phải câm một cây gậy trúc, đỉnh gậy trúc treo một mảnh vải trắng, trên vải trắng có hai chữ lớn màu đen: Công bằng.
Lão già mặc áo gai bước nhanh về phía Dương Diệp cùng Nam Ly Mộng, vừa đi vừa quan sát và khẽ nói:
- Kỳ lạ, kỳ lạ, Vĩnh Hằng giới nho nhỏ này tự nhiên xuất hiện cường giả kiếm tu như thế, không đúng, không đúng...
Rất nhanh, lão già đi tới trước mặt Dương Diệp cùng Nam Ly Mộng, khi đi ngang qua Nam Ly Mộng cùng Dương Diệp, lão già đột nhiên ngừng lại, sau đó quay đầu nhìn vê phía Dương Diệp:
- Ngươi nhìn thấy ta?
Trên vai Dương Diệp, Tiểu Bạch nhìn giỏ trúc phía sau lưng của lão già, mắt quay tròn, không biết đang suy nghĩ gì.
Dương Diệp đã thấy sởn tóc gáy!