Chương 4653: Rất thống khổ, thật sự thống khổ! (2)
Chương 4653: Rất thống khổ, thật sự thống khổ! (2)Chương 4653: Rất thống khổ, thật sự thống khổ! (2)
Nam Ly Mộng đột nhiên hỏi.
Cái gì?
Dương Diệp khó hiểu.
Nam Ly Mộng nói khẽ:
Năm đó trận đại chiến kia, tuy Hoang Tộc bị ép bại lui, nhưng bọn hắn không có diệt vong, ta cảm thấy, bọn hắn có thể sẽ ngóc đầu trở lại.
- Có quan hệ gì tới ta?
Dương Diệp hỏi lại.
Nam Ly Mộng nhìn vê phía Dương Diệp, Dương Diệp cười cười. - Ngươi không phải là muốn ta đi bảo hộ Vĩnh Hằng Quốc Độ kia chứ?
Nam Ly Mộng lắc đầu.
- Ta là nói Vĩnh Hằng Chi Giới! Nếu như Hoang Tộc xuất hiện lần nữa, bọn hắn khẳng định sẽ không bỏ qua Vĩnh Hằng Chi Giới, đến lúc đó, ngươi sẽ đứng ở bên Vĩnh Hằng Chi Giới sao?
Dương Diệp ngây cả người, sau đó nói:
- Đầu ta bị cửa kẹp mới đứng bên Vĩnh Hằng Chi Giới, đại tỷ, hiện tại Vĩnh Hằng Chi Giới có bao nhiêu người muốn giết chết ta? Không chỉ muốn giết chết ta, còn muốn cướp Tiểu Bạch nhà ta, ta nói cho ngươi biết, nếu quả thật có một ngày như vậy, ta nhất định sẽ để cho Tiểu Bạch hút sạch linh khí của Vĩnh Hằng Chi Giới, hút sạch sẽ.
Nam Ly Mộng nhìn Dương Diệp thật sâu, không nói gì thêm.
Kỳ thật thực lực cá nhân Dương Diệp đối với Vĩnh Hằng Chi Giới mà nói, cũng không phải đặc biệt trọng yếu, chính thức quan trọng là... Tiểu BạchI
Linh Tổ này không phải Linh Tổ lúc trước, Linh Tổ này tuyệt đối không có lòng mang thiên hạ gì, ở trong lòng Linh Tổ này, Dương Diệp mới là trọng yếu nhất. Dương Diệp đứng bên Vĩnh Hằng Chi Giới, nàng sẽ đứng bên Vĩnh Hằng Chi Giới, nếu như Dương Diệp không đứng ở bên cạnh, nàng biết, tiểu gia hỏa kia tuyệt đối sẽ không đứng bên Vĩnh Hằng Chi Giới.
Một vị Linh Tổ đứng thành hàng, quá trọng yếu!
Nam Ly Mộng không có nói cái gì, vừa rôi nàng cũng chỉ là tùy ý hỏi, Vĩnh Hằng Chi Giới sinh tử tôn vong, với nàng mà nói kỳ thật cũng không có quan hệ quá lớn. Còn nữa, Hoang Tộc kia còn chưa có dấu hiệu xuất hiện!
Hai người bước nhanh hơn, trên đường đi, hai người nhìn thấy thi thể càng ngày càng nhiều. Thây ngang khắp đồng!
Hiển nhiên, năm đó phiến chiến trường này còn không có quét dọn liền bị phong tỏa.
ÔNGI
Ngay lúc này, ở chân trời xa xôi, đột nhiên truyên đến một tiếng kiếm reo.
Dương Diệp và Nam Ly Mộng nhìn nhau, hai người bước nhanh hơn.
Ở trong sơn cốc, một Kiếm Tu tay cầm trường kiếm chậm rãi đi về phía trước, sau lưng hắn không xa, nằm một cỗ thi thể.
Ở mi tâm thi thể, có một kiếm động!
Một kiếm toi mạng!
Kiếm Tu tiếp tục đi vào sâu trong sơn cốc, sơn cốc rất lớn, hai bên là núi cao, người đứng ở trong đó lộ ra cực kỳ nhỏ bé. Trong cốc, Kiếm Tu nhìn thoáng qua ngọn núi hai bên, trên ngọn núi hai bên, vô số khí tức nhao nhao tránh luil
Rất nhanh, Kiếm Tu đi ra khỏi sơn cốc, ở trước sơn cốc, là một thảo nguyên vô biên vô tận, cây cỏ sâu đậm, cao hơn một trượng!
Kiếm Tu tiếp tục đi về phía trước, những nơi đi qua, những cây cỏ kia nhao nhao tránh lui. Ngay lúc này, cách đó không xa, đại địa đột nhiên rung động, ngay sau đó mặt đất vỡ ra, một quái vật khổng lồ từ trong lòng đất bò ra.
Hình thể quái vật rất lớn, tựa như một ngọn núi nhỏ, hình dạng như Hổ, bốn chân như trụ, dài khoảng mấy trượng. Quái vật khổng lô này vẻ mặt dữ tợn, đặc biệt là hai mắt, cực kỳ lệ khí, trừ lân đó ra, ở sau lưng nó còn mọc ra một đôi cánh thật dài.
Đại Yêu kia nhìn Kiếm Tu trước mặt, thấp giọng gào thét, ở trong miệng nó, có hai cái răng nanh rất dài.
Kiếm Tu nhìn thoáng qua Đại Yêu trước mặt, trong mắt không có chút gợn sóng, hắn tiếp tục đi tới, rất nhanh, hắn cách Đại Yêu chỉ không đến mấy trượng.
Ở Đại Yêu xem ra, cử động này của Kiếm Tu không thể nghi ngờ là đang gây hấn với nó.
Đại Yêu rống giận một tiếng, sau một khắc, nó tung người nhảy vọt, bay thẳng đến Kiếm Tu.
Một cái nhào này, như mãnh hổ vồ mồi, xung lực cường đại trực tiếp làm cho không gian bốn phía răng rắc' rách nát ra.
Kiếm Tu cũng không dừng lại.
Một đạo kiếm quang lóe lên.
Kiếm Tu đã ở sau lưng Đại Yêu. Kiếm Tu tiếp tục đi vê phía trước, mà sau lưng hắn, thân thể Đại Yêu dữ tợn cương cứng, sau một khắc, nó trực tiếp té xuống đất.
Có một đạo kiếm quang xuyên thủng bụng của nó!
Hai mắt Đại Yêu trợn lên, thân thể không ngừng co quắp.
Tuy không có vẫn lạc, nhưng cách vẫn lạc chỉ là vấn đề thời gian.
Kiếm Tu cũng không có quay người bổ kiếm, đã rất nhiều năm, hắn không có xuất kiếm thứ hai.
Sở dĩ Đại Yêu không vẫn lạc, nói cho cùng là Kiếm Tu không có nổi sát tâm với nó, một kiếm kia, cũng không có đâm chỗ trí mạng của Đại Yêu, nhưng dù như thế, Đại Yêu kia cũng không tiếp nổi một kiếm!
Kiếm Tu càng ngày càng xa, chỉ chốc lát đã biến mất ở trong tầm mắt.
Mà Đại Yêu kia cũng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ đợi tử vong tiến đến.
Hắn đã cảm nhận được Kiếm Tu này nguy hiểm, nhưng hắn thật không ngờ nguy hiểm như vậy!
Xa xa, Kiếm Tu tiếp tục đi tới, chỉ chốc lát, hắn ngừng lại, giờ phút này hắn ngừng ở bên vách núi, trước mặt hắn là một thâm uyên sâu không thấy đáy. Ở trung tâm uyên thâm, có một cái ghế màu đen.
Cái ghế cứ như vậy dựng thẳng ở đó!
Đứng trên đỉnh núi, hai mắt Kiếm Tu chậm rãi đóng lại, sau một khắc, hắn bước ra một bước, cái ghế kia đã ở trước mặt hắn.
Đột nhiên, trên mặt ghế xuất hiện một nam tử, nam tử đưa lưng về phía Kiếm Tu, mái tóc dài rơi lả tả ở trên ghế dựa.
- Kiếm đạo cực hạn!
Nam tử đột nhiên mở miệng.
- Ngươi so với Kiếm Thần năm đó của Vĩnh Hằng Quốc Độ còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng đáng tiếc, ở trước mặt bổn đế, hắn ngay cả một kiếm cũng không thể thi triển ral
Kiếm Tu cúi đầu nhìn về phía kiếm trong tay, sau đó nói khẽ:
- Ta rất muốn chăm chú ra một kiếm, nhưng đáng tiếc, chưa từng có cơ hội. Loại cảm giác này, rất thống khổ, thật sự rất thống khổi