Chương 4686: Huyết mạch của Nhị Nha! (1)
Chương 4686: Huyết mạch của Nhị Nha! (1)Chương 4686: Huyết mạch của Nhị Nha! (1)
Nghịch chuyển huyết mạch?
Dương Diệp nhíu mày, hắn nhìn thoáng qua chỗ sâu, sau đó ôm Tiểu Bạch đi tới.
Rất nhanh, Dương Diệp ngừng lại, bởi vì ở trước mặt hắn không xa, xuất hiện một lão giả áo trắng.
Lão giả áo trắng hai tay chắp sau lưng, người hơi còng, chòm râu thật dài, hâu như dài tới ngực!
Giờ phút này, lão giả áo trắng này đang chăm chú nhìn Tiểu Bạch.
Dương Diệp nhìn thoáng qua lão giả, sau đó đi đến trước mặt ôm quyên.
- Quấy rầy tiền bối.
Lão giả mỉm cười. - Quả thật là Linh Tổi
Vừa nói, hắn nhìn về phía Dương Diệp.
- Thế giới thật kỳ diệu, không nghĩ tới thế giới này còn có Linh Tổi
- Vì cái gì thế giới này lkhông thể có Linh Tổ?
Dương Diệp khó hiểu. Lão giả cười nói.
- Ngươi hỏi khó lão hủ rồi. Nhắc tới cũng phải, vạn vật không có tuyệt đối, tuy trước giờ chưca từng xuất hiện Linh Tổ, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có, mọi thứ luôn có ngoại lệ!
Dương Diệp xoa đầu Tiểu Bạch.
- Ở trong lòng ta, nàng chẳng qua lkà Tiểu Bạch, mà không phải Linh Tổ gì.
- Nhưng thế nhân không nhìn như vậy!
Lão giả áo trắng cười nói.
Dương Diệp cười nói:
- Thế nhân nhìn thế nào, can hệ gì tới ta?
Lão giả áo trắng nhìn Dương Diệp hồi lâu, sau đó nói:
- Đi con đường này, rất khó đi.
Dương Diệp mỉm cười.
- Đường là tự chọn, lại khó đi, cho dù quỳ đi, cũng phải đi đến cùng!
Lão giả áo trắng thấp giọng thở dài, hắn do dự một chút, sau đó nói:
- Hậu sinh, ta lại hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật trả lời. Nếu như có một ngày, thế giới quê nhà của ngươi gặp tai họa ngập đầu, ngươi có đứng ra không?
Dương Diệp trâm mặc.
- Rất khó trả lời?
Lão giả áo trắng hỏi.
Dương Diệp lắc đầu.
- Tiền bối, vãn bối là một người ích kỷ.
Lão giả áo trắng cười nói:
- Trên đời ai không ích kỷ? Sở dĩ ta hỏi như vậy, chính là bởi vì kiếm đạo của ngươi, ngươi không phải người vô tình vô nghĩa, bằng không thì, Linh Tổ này sẽ không theo ngươi, kiếm đạo của ngươi cũng không khả năng đi tới trình độ bây giờ.
Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, sau đó lại nói:
- Vừa rồi cái mộ bia kia, là bằng hữu của ta dùng một kiện chí bảo tạo cho ta, bảo vật kia, là hắn bỏ ra gân trăm năm dùng một Hỗn Độn thân vật luyện chế thành.
Dương Diệp có chút lúng túng, bất quá Dương Diệp hắn không phải lưu manh, cho nên hắn chuẩn bị trả lại. Đúng lúc này, lão giả áo trắng đột nhiên nói:
- Hiện tại, ta tặng vật kia cho ngươi!
- Hả? Dương Diệp không hiểu nhìn về phía lão giả áo trắng.
Lão giả cười nói:
- Ngươi không nghe lâm, ta tặng ngươil
Dương Diệp do dự một chút.
- Vì sao?
Lão giả cười nói:
- Cảm thấy hữu duyên, có thể chứ?
Dương Diệp lắc đầu, tỏ vẻ không tin.
Lão giả suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ích kỷ, người thế gian không có người nào không ích kỷ, nhưng nhiều khi, người lại rất vô tư. Ngươi dụng tình, chân, thiện cực hạn. Nhưng xét đến cùng, đây là tình ích kỷ, loại tình này, cuối cùng chỉ có thể coi là tiểu Tình. Ngươi biết vì sao Linh Tổ cường đại như vậy, được vạn vật kính yêu hay không? Bởi vì tình của các nàng, là đại Tình, các nàng yêu thương vạn vật, vạn vật dĩ nhiên là yêu thương các nàng.
Dương Diệp cười nói:
- Tiên bối, vãn bối không làm anh hùng được.
Lão giả áo trắng suy nghĩ một chút, sau đó nói.
- Ngươi không muốn kiếm đạo của mình trở nên càng mạnh mẽ hơn sao?
Dương Diệp cười cười.
- Muốn, cực kỳ muốn. Bất quá vãn bối cảm thấy, chuyện thế gian, cuối cùng là không có song toàn, ta cũng không muốn mọi sự làm hoàn mỹ. Đối với vấn bối mà nói, hết thảy không thẹn với lương tâm là đủ. Bất kể là đối với thân nhân, đối với bằng hữu, hay đối với tất cả mọi người, không thẹn với lương tâm là được. Còn tiên bối nói đại tình, vấn bối cảm thấy rất hợp lý, nhưng đáng tiếc, nó không hợp vãn bối, bởi vì vãn bối không muốn đi làm người mình không muốn làm.
Nói đến đây, hắn do dự một chút, sau đó nói:
- Một người bạn của vãn bối từng nói qua, không ai vì trở nên mạnh mẽ mà mạnh mẽ, vãn bối cảm thấy nàng nói rất có lý, tiên bối cảm thấy đúng không?
Không thẹn với lương tâm!
Lão giả áo trắng cười nói:
- Hảo một câu không ai vì trở nên mạnh mẽ mà mạnh mẽ, bằng hữu của ngươi không đơn giản!
Dương Diệp cười cười, không nói gì.
Lão giả áo trắng cười nói:
- Lão hủ chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày sẽ cùng người niên kỷ nhỏ như vậy đàm luận nhân sinh!
Dương Diệp cười nói:
- Tiền bối hẳn là nên nói, không có nghĩ qua cùng người kém như ta luận đạo nhân sinh a?
Lão giả áo trắng cười cười.
- Thời đại khác nhau, lão phu ở vào tuổi của ngươi, không dám nói có thể áp chế ngươi. Giống như nữ oa lúc trước, nàng giống như ngươi, đều là thiên túng kỳ tài! Ấn chứng câu cách ngôn kia, giang sơn đời nào cũng có người tài!
Nữ oal
Dương Diệp nắm tay lại.
- Tiên bối, nữ oa kia hình dạng thế nào?
Lão giả nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó tay phải nhẹ nhàng vung lên, trong chốc lát, một hình ảnh do linh khí hội tụ thành xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp!
An Nam Tĩnh!
Đó chính là An Nam Tĩnh!