Chương 4691: Ta thật rất đói! (2)
Chương 4691: Ta thật rất đói! (2)Chương 4691: Ta thật rất đói! (2)
Giờ phút này, Vũ Tổ cùng Vũ Nghịch còn đang đánh cời
Hai người bình thường phải đánh cả tháng mới xong!
Tiểu Bạch ngồi xổm bên bàn cờ, con mắt ngó ngó bạch kỳ, sau đó lại ngó ngó hắc kỳ.
Hai lão giả đã tới sát thời khắc mấu chốt, tuy cũng biết bên cạnh có một tiểu gia hỏa, bất quá đều không có để ý.
Tiểu Bạch xem một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, đột nhiên nàng quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, sau một khắc, nàng nhảy một cái, liền xuất hiện ở phía sau vách núi, phía sau vách núi nằm một con dị thú.
Hình dạng dị thủ như kỳ lân, đầu mọc một sừng, thật dài, cao hơn một trượng, trừ cái này ra, bàn chân cực kỳ dày, tựa như bốn cây cột sắt, đuôi thật dài, thật lớn, tựa như một con cự mãng. Dễ thấy nhất là móng vuốt của nó, mỗi một cái móng vuốt đều dài mười mấy cm, trình độ sắc bén kia đủ để xé rách hết thảy!
Nhìn con dị thú này, ánh mắt Tiểu Bạch chớp chớp, nàng nhảy tới trước mặt dị thú, con dị thú này hiển nhiên là đang ngủ.
Tiểu Bạch giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên nàng lấy ra một quả trái cây, quả này chính là lúc trước lão giả đeo giỏ trúc đưa cho nàng, nàng phân cho Tử Nhi một nửa, mình còn có một nửa. Hiện tại lấy ra trái cây, chẳng qua là một phần mười của nửa quả cây!Thời điểm Tiểu Bạch lấy ra mảnh trái cây, con dị thú ở trước mặt nàng lập tức mở mắt, mắt nó trực tiếp rơi vào trên trái cây, bất quá rất nhanh, nó nhìn về phía Tiểu Bạch. Khi thấy Tiểu Bạch, con dị thú này ngây ngẩn cả người.
Tiểu Bạch nhìn nhìn, sau đó nhếch miệng cười, tiếp đó nàng đưa mảnh nhỏ trái cây tới trước mặt dị thú.
Con dị thú kia nhìn thoáng qua trái cây, sau đó nhìn về phía Tiểu Bạch, tiếp đó bờ môi nó khẽ nhếch, bắt đâu giao lưu với Tiểu Bạch.
Rất nhiều thú có thể nói tiếng người, nhưng Tiểu Bạch không phải người, bởi vậy con dị thú này không cần nói tiếng người!
Dị thú có ý tứ là, trái cây kia thật là cho nó?
Tiểu Bạch nhẹ gật đầu, sau đó đưa trái cây tới trước mặt dị thú, tỏ vẻ thật sự.
Con dị thú kia do dự một chút, sau đó há mồm khẽ hấp, mảnh nhỏ trái cây bị nó hấp vào trong bụng. Sau khi hấp vào trong bụng, con dị thú kia lập tức đứng lên.
Âm ầm!
Thời điểm con dị thú kia đứng lên, toàn bộ vách núi lập tức run lên kịch liệt.
Vũ Nghịch đang đánh cờ dừng lại, thoáng nhìn về phía Tiểu Bạch.
- Tiểu gia hỏa kia đang làm cái gì?
Vũ Tổ tùy ý cười nói:
Kệ nàng, chơi thôi!
Nói xong hắn hạ cờ.
Vũ Nghịch nhẹ gật đầu, không chú ý tới nữa.
Xa xa, sau khi con dị thú kia thôn phệ trái cây, nó cúi đầu nhìn về phía Tiểu Bạch, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Lúc này Tiểu Bạch bay lên, đi tới trước mặt dị thú, sau đó nàng chỉ chỉ sừng của con dị thú kia, ý là ta có thể sờ một cái không?
Dị thú do dự một chút, sau đó nhẹ gật đầu.
Tiểu Bạch nhếch miệng cười cười, sau đó tiểu trảo nhẹ nhàng sờ sừng của nó.
Cứ như vậy, Tiểu Bạch và con dị thú này xem như nhận thức.
Một lát sau, tiểu trảo Tiểu Bạch vung múa. Nàng đang mời, mời con dị thú này đi vào Hồng Mông Tháp chơi, còn nói bên trong rất VUI...
Con dị thú kia nhìn thoáng qua Vũ Tổ cùng Vũ Nghịch, có chút do dự, nhưng Tiểu Bạch trực tiếp nắm sừng của nó, sau đó liền chạy tới chỗ Dương Diệp.
Con dị thú kia thấy Vũ Tổ cùng Vũ Nghịch không phản đối, cũng tùy ý Tiểu Bạch lôi kéo.
Rất nhanh, Tiểu Bạch kéo con dị thú kia tiến vào Hồng Mông Tháp!
Trong Hồng Mông Tháp, con dị thú kia quan sát bốn phía, lúc này Tiểu Bạch gọi Tiểu Ngưu, Thái Cổ Chân Long, còn có Thái Cổ Lệ Hổ qua. Khi nhìn thấy những Đại Yêu này, hai mắt dị thú híp lại, trong mắt tràn đầy đề phòng cùng cảnh cáo!
Địch ý!
Đặc biệt là khi nhìn thấy Thái Cổ Chân Long, trong mắt địch ý càng lớn. Loại địch ý này, là thiên nhiên đề phòng.
Thái Cổ Chân Long nhìn thoáng qua con dị thú kia, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Trên thế giới này, ngoại trừ Tiểu Bạch còn có Nhị Nha dã man không hiểu chuyện kia, Thái Cổ Chân Long nó thật đúng là chưa ngán qua ail
Kỳ thật nếu như không phải Tiểu Ngưu dặn nói phải khiêm tốn, nó đã sớm đi lên đánh con dị thú kia một trận xác lập thân phận lão đại! Long tộc sợ qua ai?
Ừ, Tiểu Bạch và Nhị Nha là một ngoại lệ!
Tiểu Bạch hiển nhiên cũng phát hiện không khí chung quanh, nàng bắt đầu hòa giải, nhìn mọi người quơ quơ tiểu trảo, tỏ vẻ sau này sẽ là bằng hữu!
Tiểu Ngưu tỏ thái độ ủng hộ, nó đi tới trước mặt dị thú, nhìn dị thú khẽ gật đầu, xem như bắt chuyện, sau đó lui về sau lưng Tiểu Bạch. Tuy cảnh giới của Tiểu Ngưu hơi thấp, bất quá con dị thú kia nhìn thấy cái búa sau lưng Tiểu Ngưu, thân sắc có chút ngưng trọng, nó do dự một chút, sau đó nhìn Tiểu Ngưu nhẹ gật đầu.
Thái Cổ Lệ Hổ cũng rất nể tình, nhìn dị thú nhẹ gật đầu, con dị thú kia cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Chỉ còn lại Thái Cổ Chân Long!
Tiểu Bạch nhìn về phía Thái Cổ Chân Long, Thái Cổ Chân Long có chút bất đắc dĩ, mặt mũi của Tiểu Bạch là nhất định phải cho, bằng không thì sẽ trở thành công địch. Thái Cổ Chân Long nhìn thoáng qua dị thú, sau đó nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi.
Thái Cổ Chân Long lộ ra thiện ý, con dị thú kia cũng buông xuống địch ý, khẽ gật đầu.
Cấp bậc của Thái Cổ Chân Long không thấp hơn nói
- Tiểu Bạch! Ngay lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm của Nhị Nha.
Thái Cổ Chân Long giật mình, quay người biến mất ngay tại chỗ. Sau khi Nhị Nha lấy được khối mộ bia kia, quả thực là quá kinh khủng!
Tiểu Bạch quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, Nhị Nha đi tới, nàng đang liếm láp mứt quả.
Khi thấy Nhị Nha, sắc mặt con dị thú kia thay đổi, bộ lông lập tức dựng lên, như gặp đại địch!
Nhị Nha đi tới trước mặt Tiểu Bạch, nàng đưa mứt quả tới trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Bạch duỗi đầu lưỡi liếm liếm, có chút chưa đủ nghiền, nàng dứt khoát cầm mứt quả của Nhị Nha tới, tự mình thè lưỡi ra liếm.
Nhị Nha cũng không để ý, nàng quay đầu nhìn về phía con dị thú kia.
- Đây là tiểu đệ ngươi mới thu sao? Ân, không tệ, hẳn rất có thể đánh nhau. Đúng rồi Tiểu Bạch, ngươi có thể nói với Dương ca ca không, ta rất đói, ta thật rất đói, ta bây giờ thấy Tiểu Ngưu cũng muốn ăn!
Một bên, Tiểu Ngưu run rẩy đổ mồ hôi lạnh!