Chương 4693: Phi kiếm phi kiếm! (2)
Chương 4693: Phi kiếm phi kiếm! (2)Chương 4693: Phi kiếm phi kiếm! (2)
Dương Diệp nhíu mày, một lát sau, khóe miệng của hắn nổi lên nụ cười.
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo!
Nói xong, thân hình hắn run lên, đi tới trong đám mây.
Trong đám mây, hai mắt Dương Diệp khép hờ, trong chốc lát, cả người hắn hư ảo!
Kiếm Vực!
Sau một khắc, hồ lô bên hông run lên kịch liệt, thoáng qua, một đạo kiếm quang lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở ngoài ngàn dặm!
Nhanh!
Trong mắt Dương Diệp tràn đây vẻ hưng phấn, một kiếm này của hắn, so với trước đó lúc nhanh nhất cũng nhanh hơn ba phân mười.
Kiếm Vực!
Hắn dùng Kiếm Vực thi triển Kiếm Hồ Lô, có thể để tốc độ cùng lực lượng của phi kiếm đạt tới biến chất! Đương nhiên, so với trước đó tiêu hao lớn hơn rất nhiều, nhưng mà đáng giá! Hắn hiện tại, nhất niệm có thể ở ngoài ngàn dặm chém giết một cường giả Nhị Giới!
Dương Diệp ở trên vách núi tu luyện vài ngày, sau đó rời vách núi, đi tới Thần Vũ Thành.
Thính Vân Cư
Hắn tự nhiên không quên giao dịch với nàng kia, đối phương cung cấp cho hắn tin tức, để hắn tìm được tung tích của An Nam Tĩnh, để báo đáp lại, hắn tự nhiên có thể chữa thương cho đối phương.
Thính Vân Cư.
Nghênh đón Dương Diệp chính là Tả Kiếm cùng Hữu Kiếm.
Hữu Kiếm nhìn Dương Diệp có chút thi lễ.
- Xin Dương công tử chờ chốc lát, tiểu thư lập tức đi ra.
Dương Diệp nhẹ gật đầu ngôi ở một bên, nhìn thấy Dương Diệp ngồi, Tả Kiếm nhíu mày, muốn nói gì, bất quá bị Hữu Kiếm ngăn cản!
Nàng cũng coi như nhìn ra, người trước mắt này không phải người hiền lành! Tốt nhất là đừng đắc tội!
Trên bờ vai Dương Diệp, Tiểu Bạch nhìn thoáng qua Tả Kiếm cùng Hữu Kiếm, sau đó nàng lấy ra một xâu mứt quả khẽ liếm. Dương Diệp cũng không đợi bao lâu, rất nhanh, một trung niên từ trong nhà trúc đi ra, Tả Kiếm cùng Hữu Kiếm có chút thi lễ, trung niên nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.
Trung niên kia đang muốn ly khai, đột nhiên hắn nhìn về phía Dương Diệp, khi thấy Dương Diệp, hắn có chút ngẩn người, do dự một chút, sau đó nói:
- Các hạ là Dương Diệp?
Dương Diệp nhìn về phía trung niên.
- Ngươi là?
Nhìn thấy hắn thừa nhận, trung niên mỉm cười, nhìn Dương Diệp ôm quyên.
- Tại hạ Thần Vũ Tông tông chủ, không nghĩ tới các hạ đã đến Thần Vũ Giới, nếu các hạ có thời gian, kính xin đến Thần Vũ Tông ta làm khách, để tại hạ tận tình đại chủI
Thần Vũ Tông tông chủI
Dương Diệp nhìn thoáng qua trung niên, sau đó nhẹ gật đầu.
- Nhất định!
Trung niên mỉm cười.
- Tại hạ còn có việc, cáo từ trước! Gặp lại!
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Bạch ở bên cạnh Dương Diệp, sau đó thân hình run lên, biến mất ở cuối chân trời.
Thần Vũ Tông!
Dương Diệp nhìn thoáng qua phòng trúc, nữ tử A Lãnh cuối cùng có lai lịch gì? Hắn có chút tò mò!
Lúc này A Lãnh từ trong nhà trúc đi ra, nàng đi tới trước mặt Dương Diệp ngồi xuống, áy náy cười cười.
- Thật có lỗi, để cho Dương công tử đợi lâu!
Dương Diệp lắc đầu.
- Không sao cải
A Lãnh hỏi.
- Dương công tử đi qua Vũ Mộ Chi Địa?
Dương Diệp nhẹ gật đầu.
- Đi qua, cũng đã nhận được tin tức người ta muốn tìm.
A Lãnh khẽ gật đầu.
- Như vậy cũng tốt.
Dương Diệp cười nói:
- A Lãnh cô nương, dựa theo ước định, ta sẽ chữa thương cho ngươi, mượn tay dùng một lát!
A Lãnh cười cười, đưa tay ra, tay phải Dương Diệp đặt ở trên lòng bàn tay A Lãnh, nhưng không có tiếp xúc da thịt đối phương, huyền khí trong cơ thể hắn vận chuyển, rất nhanh, Hồng Mông Tử Khí liên tục không ngừng từ trong lòng bàn tay hắn tràn ra, sau đó theo lòng bàn tay A Lãnh tràn về phía thân thể nàng.
Theo Hồng Mông Tử Khí liên tục không ngừng tràn vào, sắc mặt của A Lãnh dần dần hồng nhuận.
Nhìn thấy một màn này, Tả Kiếm cùng Hữu Kiếm hưng phấn không thôi!
Nhưng Dương Diệp nhíu mày, bởi vì thân thể nữ nhân này giống như một cái động không đáy!
Ngay lúc này, ở chân trời xa xôi, đột nhiên xuất hiện một đạo khí tức cường đại!
Cường giả Tam Giới!
Uy áp cường đại bao phủ cả Thính Vân Cư. Cùng lúc, một giọng nói từ không trung truyền đến.
- Dương Diệp, Thủ giới giả của chúng ta chết trong tay ngươi, ân oán này, cũng nên kết lúc rồi.
Hai mắt Dương Diệp híp lại, đối phương vẫn không nhịn được muốn ra tay sao?
Dương Diệp muốn thu tay, nhưng lúc này, bàn tay như ngọc trắng của nữ tử đột nhiên kéo tay hắn lại. - Tiếp tục.
Nàng nói khẽ:
- A Đại
Âm!
Mặt đất đột nhiên vỡ ra, thoáng qua, một hán tử thô cuồng phóng lên trời, sau đó bắn về phía không trung.
Cường giả Tam Giới!
Trước mặt Dương Diệp, hai mắt A Lãnh khép hờ.
- Trước khi bệnh ta khỏi hẳn, không ai giết được ngươi!
Dương Diệp: