Chương 4701: Chiến một trận! (2)
Chương 4701: Chiến một trận! (2)Chương 4701: Chiến một trận! (2)
Ngay lúc này, ánh mắt Tiểu Bạch đột nhiên nhìn về phía dưới Tu La Điện, sau một khắc, ánh mắt nàng sáng lên, sau đó tiểu trảo nhẹ nhàng chiêu chiêu.
Âm!
Phía dưới, một Cự Long màu trắng phóng lên trời!
Linh mạchI
Hơn nữa còn là một Tiên mạch!
Tiên mạchI
Trên bâu trời, ánh mắt Tiên mạch đảo qua đám người Dương Diệp, rất nhanh, tâm mắt của nó rơi vào trên người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhảy tới trên đầu rồng, sau đó tiểu trảo cầm lấy long giác chạy tới chỗ Dương Diệp. Bạch Long do dự một chút, cuối cùng không có phản kháng.
Thời điểm Tiểu Bạch muốn kéo con rồng kia vào trong Hồng Mông Tháp, lão giả kia rốt cuộc phục hồi tinh thần lại. Hắn vội vàng chắn ở trước mặt Tiểu Bạch và Bạch Long, hắn nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, do dự một chút, sau đó nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì? Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, sau đó tiểu trảo vỗ vỗ đầu rồng, tỏ vẻ muốn dẫn nó đi!
Lão giả do dự một chút, sau đó nói:
- Đây là của Tu La Điện tal
Tu La Điện?
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, sau đó lắc đầu, tiểu trảo vỗ vỗ đầu rồng, tỏ vẻ cái này là của nàng!
Lão giả đắng chát cười cười.
- Cái này, đây thật là của Tu La Điện tai
Tiểu Bạch nhẹ nhàng lắc long giác, sau đó nàng nhảy qua một bên, tiểu trảo chỉ chỉ mình, sau đó chỉ chỉ lão giả, hiển nhiên là đang hỏi Bạch Long đến cùng muốn đi theo ai.
Bạch Long nhìn thoáng qua lão giả, sau đó liếc nhìn Tiểu Bạch, cuối cùng nó bay về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cười cười, kéo Bạch Long chạy tới trong Hồng Mông Tháp!
Tại chỗ, lão giả lặng người rất lâu, cuối cùng hắn nhìn thoáng qua Vũ Nghịch, nhưng Vũ Nghịch nhìn cũng chưa từng nhìn hắn.
Trong nội tâm lão giả giận al
Đây không phải chơi lưu manh sao? Hơn nữa còn là trắng trợn chơi lưu manhI Tu La Giáp, Tu La Thuẫn không còn, hiện tại Tiên mạch của Tu La Điện cũng mất, cái này còn có để cho người sống hay không?
Vũ Nghịch nhìn thoáng qua Dương Diệp và An Nam Tĩnh.
- Đi thôi!
Nói xong, tay phải hắn vung lên, cùng Dương Diệp, An Nam Tĩnh biến mất ngay tại chỗ.
Trong tràng, mặt mũi lão giả tràn đây đắng chát. Tu La Điện là bị người cướp sạch không còn!
Qua hồi lâu, lão giả nhìn bầu trời ôm quyên.
- Giới Tôn, người này đến tột cùng là người phương nào, ngay cả các ngươi cũng không dám xuất thủ!
Qua hồi lâu, một giọng nói từu không trung truyên đến.
- Vũ Nghịch, còn gọi Vũ Nghịch Thiên Mệnh.
Nghe vậy, thân thể lão giả kia cứng lại!
Vũ Nghịch!
Cái kia là nhân vật trong truyền thuyết!
Qua hồi lâu, lão giả lắc đầu thở dài, vạn hạnh trong bất hạnh!
Cho dù đối phương đã vẫn lạc, nhưng đó cũng không phải Tu La Điện có thể trêu chọc! Về phần Linh Tổ.
Lão giả đã triệt để buông tha cho ý nghĩ này, tuy Linh Tổ tốt, nhưng không phải hắn có thể nghĩI
Nhưng hắn biết, những đại lão kia rất muốn.
Dù sao Vũ Nghịch này đã qua đời rồiI...
Nam Hoang Chi Địa.
Trên vách núi, trong Hồng Mông Tháp.
Trên Phi Thăng Thai, An Nam Tĩnh ngồi xếp bằng dưới đất, ở trước mặt nàng là Dương Diệp và Kiếm Kinh, còn có Nhị Nha và Tiểu Bạch.
Nhị Nha liếm láp mứt quả, ánh mắt thỉnh thoảng quan sát An Nam Tĩnh.
Bên cạnh Nhị Nha, Tiểu Bạch nhìn An Nam Tĩnh, sau đó nhìn về phía Nhị Nha, tiểu trảo nhẹ nhàng quơ quơ.
Ý tứ của Tiểu Bạch là, tỷ tỷ này không thể gây, rất lợi hại
Rất lợi hại!
Đối với An Nam Tĩnh, Tiểu Bạch là thật kính sợ, bởi vì An Nam Tĩnh cho tới bây giờ không nể mặt nàng, không đúng, phải nói An Nam Tĩnh là loại người sấm rền gió cuốn!
Lúc nhỏ nàng bị An Nam Tĩnh đánh mông rất nhiều lân, đến bây giờ còn bóng ma trong lòng!
Nghe được lời của Tiểu Bạch, Nhị Nha gật đầu, sau đó nhìn về phía An Nam Tĩnh, trong mắt tràn đây vẻ tò mò.
Qua hồi lâu, An Nam Tĩnh đột nhiên mở mắt, nhìn thấy một màn này, Tiểu Bạch vội vàng bay đến trước mặt An Nam Tĩnh, sau đó tiểu trảo vung lên, hai thanh trường thương màu đen lập tức xuất hiện ở trước mặt An Nam Tĩnh!
Hai cây trường thương này chính là lúc trước Dương Diệp ở trong Thái Cổ Chiến Trường lấy được!
An Nam Tĩnh nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, nàng sờ hai cây trường thương, sau đó nói:
- Không tệ!
Tiểu Bạch nhếch miệng cười cười, tiểu trảo bưng lấy hai cây trường thương đưa cho An Nam Tĩnh, tỏ vẻ tặng ngươi!
An Nam Tĩnh thò tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, trong mắt có vẻ ôn nhu, đối với tiểu gia hỏa này, nàng cũng cực kỳ yêu thương, chỉ có điều nàng không quen biểu đạt.
Tiểu Bạch nhếch miệng cười cười, đầu nhẹ nhàng cọ xát tay của An Nam Tĩnh.
Lúc này An Nam Tĩnh đứng lên, sau đó nhìn Dương Diệp.
- Chiến một trận không! Dương Diệp có chút ngẩn người, sau đó nhẹ gật đầu.
- Được!
Chiến một trận!
Hai vợ chồng này cũng rất kỳ hoa, vợ chồng người ta xa nhau lâu ngày gặp lại, đầu tiên đều hỏi han nhau, sau đó lên giường giao lưu tình cảm, còn bọn hắn lại chiến một trận!