Chương 4703: Một trận chiến kích tình! (2)
Chương 4703: Một trận chiến kích tình! (2)Chương 4703: Một trận chiến kích tình! (2)
Dương Diệp cười nói:
- Ngươi cũng vậy!
An Nam Tĩnh khẽ gật đầu, sau đó nàng nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhếch miệng cười cười, tiểu trảo nhẹ nhàng vung lên, linh khí như thủy triều dũng mãnh lao về phía An Nam Tĩnh.
An Nam Tĩnh mỉm cười, nàng đi tới trước mặt Tiểu Bạch, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nàng, sau đó nhìn về phía Dương Diệp.
Chúng ta đi ra ngoài đi!
Dương Diệp nhẹ gật đầu, sau đó cùng An Nam Tĩnh mang theo Tiểu Bạch đi ra Hồng Mông Tháp!
Vũ Nghịch nhìn bàn cờ, trâm tư không nói.
An Nam Tĩnh đi tới trước bàn cờ, nhìn Vũ Nghịch thi lễ, Vũ Nghịch nói khẽ:- Muốn đi?
An Nam Tĩnh gật đầu.
Vũ Nghịch để quân cờ trong tay xuống, sau đó nói:
- Ở Địa Ngục Giới cảm giác như thế nào?
An Nam Tĩnhl trâm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Tàn khốc, mạnh mẽI Vũ Nghịch mỉm cười.
- Tàn khốc! Nha đầu, nơi này còn không phải tàn khốc nhất, cũng khôncg phải mạnh nhất.
An Nam Tĩnh nhìn về phía Vũ Nghịch, chờ đợi hắn nói!
Vũ Nghịch cười nói:
- Ta đi đường nhiều hơn ngươi, gặp người và sự tìknh cũng nhiều hơn ngươi, hiện tại các ngươi cảm thấy tàn khốc, cảm thấy mạnh, đều không phải tàn khốc chân chính, cũng không phải mạnh mẽ chân chính. Võ đạo chỉ lộ, không có phần cuối.
An Nam Tĩnh khẽ gật đầu.
- Ta biết!
Vũ Nghịch cười nói:
- Vũ Kỳ Lân kia là của ngươi, ngươi và nó liên thủ, có thể triển khai uy lực mấy chiêu kia đến mức tận cùng.
An Nam Tĩnh thi lễ, sau đó xoay người nhìn về phía Dương Diệp.
Dương Diệp nhìn thoáng qua Vũ Nghịch.
- Cáo từi
Vũ Nghịch nhẹ gật đầu.
- Đi thôi! Dương Diệp nắm tay An Nam Tĩnh, sau đó xoay người hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.
Sau khi Dương Diệp và An Nam Tĩnh rời đi, trước mặt Vũ Nghịch, một lão giả lăng không xuất hiện.
Đúng là Vũ Tổi
Vũ Tổ nhìn thoáng qua cuối chân trời.
- Không đi theo?
Vũ Nghịch lắc đầu.
- Cường giả chân chính, không phải là che chở raI
Vũ Tổ nói:
- Nàng là một hạt giống tốt, hy vọng nàng có thể đi ra võ đạo của mình, mà không phải là võ đạo của ta và ngươi. Cuối cùng, sự tình thực chứng minh, chúng ta sail
- Đương nhiên!
Vũ Nghịch ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
- Một điểm ta yêu thích nha đầu này nhất chính là, nàng kiên trì võ đạo của mình, đối với võ đạo của ta và ngươi, nàng chỉ tham khảo mà không học, đây là địa phương rất đáng ngưỡng mộ. Nàng sẽ đi càng xa, xa hơn ta và ngươi!
Vũ Tổ nhẹ gật đầu, như nghĩ đến cái gì, hắn lại hỏi. - Tiểu tử kia như thế nào?
Vũ Nghịch trâm mặc.
- Như thế nào?
Vũ Tổ cười nói.
Vũ Nghịch khẽ lắc đầu.
- Kẻ này... Có gan, là nam tử, tính khí hợp khẩu vị của ta. Nhưng kẻ này quá mức cương liệt, thà gãy không cong, có khả năng một đường tiến lên, cũng có thể sau một khắc sẽ chết! Ai biết được?
Vũ Tổ cười nói:
- Hợp khẩu vị của ngươi, khó được khó được!
Vũ Nghịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua chân trời, thời gian dần trôi qua, trong mắt hắn hiện lên vẻ dữ tợn.
- Năm đó lão tử không giết được ngươi, không sao, đệ tử của lão tử nhất định sẽ giết được ngươi! Ngươi không chết, lão tử mãi không nhắm mắt!
Nói xong, thân thể Vũ Nghịch và Vũ Tổ dần dần hư ảo.
Rất nhanh, trên vách núi chỉ còn có một bàn cờ...
Thần Vũ Thành, Thính Vân Cư.
Dương Diệp và An Nam Tĩnh mới vừa xuất hiện, A Lãnh đã từ trong nhà trúc đi ra. A Lãnh nhìn thoáng qua Dương Diệp, cuối cùng ánh mắt nàng rơi vào trên người An Nam Tĩnh, quan sát An Nam Tĩnh một chút, A Lãnh khẽ gật đầu.
- Võ Thần Chi Thể, cực kỳ lợi hại!
An Nam Tĩnh nhìn thoáng qua A Lãnh, khẽ gật đầu.
- Bình thường!
A Lãnh mỉm cười, sau đó nhìn vê phía Dương Diệp, cười nói:
- Dương công tử, phiền toái!
Dương Diệp cười nói:
- Nên phải!
A Lãnh cười cười, đi đến một bên ngồi xuống, Dương Diệp ngồi ở đối diện A Lãnh, A Lãnh vươn bàn tay như ngọc trắng, tay phải Dương Diệp đặt ở trên tay nàng, Hồng Mông Tử Khí liên tục không ngừng truyền ra.
Hai mắt A Lãnh chậm rãi đóng lại, thời gian dần trôi qua, sắc mặt nàng càng ngày càng hồng nhuận.
Hồng Mông Tử Khí!
A Lãnh nói khẽ:
- Không hổ là thánh khí chữa thương. Chuyến đi này không tệ!
Dương Diệp nhìn thoáng qua A Lãnh, không nói gì! Không biết trải qua bao lâu, Dương Diệp thu tay về, nhưng A Lãnh đột nhiên giữ tay của hắn, A Lãnh nhìn Dương Diệp mỉm cười.
- Dương công tử, Hồng Mông Tử Khí này, bán không?
Bán?
Dương Diệp lắc đầu.
- Không bán!
A Lãnh mỉm cười.
- Ta thật sự ưa thích khí này, nếu Dương công tử nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, Thần khí, hoặc cái gì khác, cứ việc nói!
Dương Diệp lần nữa lắc đầu.
- Không bán!
Hai mắt A Lãnh hơi híp lại.
Trong nháy mắt, bâu không khí trong tràng ngưng kết lại.