Chương 4707: Giết đến Thiên Hoang Địa Lão! (2)
Chương 4707: Giết đến Thiên Hoang Địa Lão! (2)Chương 4707: Giết đến Thiên Hoang Địa Lão! (2)
Máu tươi văng khắp nơi!
Trong tràng yên tĩnh trở lại!
Một thương bại địch!
Xa xa, An Nam Tĩnh nhìn thoáng qua lão giả kia.
- Còn tiếp được không?
Còn tiếp được không?
Thanh âm rất bình tĩnh, nhưng mang theo khí phách cùng tự tin vô hình!
Xa xa, lão giả nhìn thoáng qua ngực trái của mình, chỗ đó có một lỗ máu, không quản hắn lợi dụng huyền khí trị liệu như thế nào, cũng không có nửa điểm tác dụng!Lão giả ngẩng đầu nhìn về phía An Nam Tĩnh, đang muốn nói, ngay lúc này A Lãnh nói:
- Lúc này đây, là chúng ta thual
Lão giả quay đầu nhìn về phía A Lãnh, khẽ cúi đầu.
- Thuộc hạ không hăng hái tranh giành, làm cho tiểu thư xấu hổi
A Lãnh mỉm cười.
- Bình thường. Thiên lão, vị trước mặt ngươi, là Võ Thần Chi Thể, nàng, là Nữ Võ Thần tương lai! Võ Thần Chi Thểt
Đồng tử lão giả hơi co lại, quay đầu kinh hãi nhìn An Nam Tĩnh.
Hắn tự nhiên biết Võ Thần Chi Thể ý vị như thế nào, loại thể chất này, coi như là ở Vĩnh Hằng Vũ Trụ cũng được cho vô cùng kinh khủng!
Võ Thần!
An Nam Tĩnh không có để ý lão giả kia, mà quay người đi tới bên cạnh Dương Diệp, nàng nhìn thoáng qua A Lãnh, sau đó nói:
- Còn đánh không?
Còn đánh không?
A Lãnh mỉm cười.
- Sau này có cơ hội lại đánh!
An Nam Tĩnh nhẹ gật đầu.
- Được!
Nói xong, nàng lui đến bên cạnh Dương Diệp.
Dương Diệp quay người nhìn thoáng qua A Lãnh.
- A Lãnh cô nương, cáo từ.
Nói xong, hắn mang theo An Nam Tĩnh quay người biến mất ở cuối chân trời. Tại chỗ, thân sắc A Lãnh dần dần bình tĩnh lại, lúc này Hữu Kiếm đi tới bên cạnh A Lãnh, cúi đầu khẽ nói:
- Tiểu thư...
A Lãnh quay đầu nhìn vê phía Hữu Kiếm.
- Ta quá sủng ái các ngươi, cho nên các ngươi quên mất thân phận của mình, chuyện gì cũng dám tự ý làm chủ.
Hữu Kiếm quỳ xuống, rung giọng nói:
- Tiểu thư, ta, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi...
- Sai rồi?
A Lãnh đi đến trước mặt Hữu Kiếm, cúi đầu nhìn nàng.
- Chẳng lẽ Hồng Mông Tử Khí kia ta không muốn? Ta muốn, nhưng ngươi không nhìn thấy Dương Diệp và An Nam Tĩnh kia là người nào sao? Một kiếm đạo kỳ tài, một võ đạo kỳ tài, bên người còn có một Linh Tổ! Một chút tử khí, có thể so sánh với một kiếm đạo kỳ tài, một võ đạo kỳ tài cùng với một vị Linh Tổ sao?
Nói đến đây, nàng có chút cúi người.
- Ta vốn muốn giao hảo với bọn hắn, giữa ta cùng với bọn họ cũng có chút tình cảm, mà bây giờ, chút tình cảm ấy bởi vì các ngươi mà không còn sót lại chút gì, không chỉ không còn sót lại chút gì, còn làm cho ta cùng với bọn họ thiếu chút nữa trở thành tử địch! Ngươi, làm rất tốt! Hữu Kiếm rung giọng nói:
- Tiểu thư, ta, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi...
A Lãnh lắc đầu.
- Còn có tiểu gia hỏa kia, đó là Linh Tổ, nếu như ta cùng Dương Diệp và An Nam Tĩnh giao hảo, chẳng khác nào giao hảo với một vị Linh Tổ, giao hảo với một vị Linh Tổ, cái kia ý vị như thế nào? Ngươi hiểu không? Ngươi không hiểu!
Nói xong, A Lãnh lắc đầu.
- Ngươi đi đi!
Nghe vậy, sắc mặt Hữu Kiếm trắng bệch, nàng nhào tới dưới chân A Lãnh.
- Tiểu thư, ta, ta thật sự biết lỗi rồi, câu, câu ngươi đừng đuổi ta đi, đừng đuổi ta đi, van ngươi...
Một bên, Tả Kiếm đang muốn nói, nhưng lúc này A Lãnh lắc đầu, xoay người biến mất.
Tả Kiếm thấp giọng thở dài, nàng biết, lần này tiểu thư là quyết tâm. Mà một khi tiểu thư quyết định, ai cũng không sửa đổi được.
Tả Kiếm đi tới trước mặt Hữu Kiếm, nói khẽ:
- Ngươi đi vê trước đi, chờ tiểu thư bớt giận, ta thay ngươi khuyên nhủ. Hữu Kiếm co quắp ngồi ở trên mặt đất, sắc mặt như tro tàn.
Bầu trời xa xa, A Lãnh đột nhiên ngừng lại, lúc này, một hắc y nhân xuất hiện ở trước mặt nàng, hắc y nhân quỳ một chân trên đất.
- Tiểu thư, gia chủ có lệnh, bảo tiểu thư trở vê!
A Lãnh lạnh nhạt nói:
- Chuyện gì!
Hắc y nhân lắc đầu.
- Không biết.
A Lãnh nhìn hắc y nhân, hắc y nhân chảy mồ hôi lạnh, một lát sau, hắc y nhân do dự một chút, sau đó nói:
- Hẳn là hôn ước của tiểu thư và Đế gia...
- Hôn ước?
Khóe miệng A Lãnh nổi lên vẻ khinh thường.
- Hôn ước chó mái
Hắc y nhân ngây cả người, sau đó đại hỉ.
- Thương thế của tiểu thư...
Hai mắt A Lãnh chậm rãi đóng lại.
- Ở bên ngoài lâu như vậy, cũng cần phải trở về. Hắc y nhân kia do dự một chút, sau đó nói:
- Tựa hồ tiểu thư gặp phải phiền toái, cần thuộc hạ giải quyết không?
A Lãnh lắc đầu.
- Cái phiền toái này, ngươi không giải quyết được. Được rồi, không nói cái này, đi thôi!
- Còn có một sự tình!
Lúc này hắc y nhân nói:
- Gia chủ nhận được tin tức, Linh Tổ đã xuất hiện, tiểu thư...
A Lãnh cắt đứt hắc y nhân nói.
- Việc này, ta trở vê tự mình nói với hắn, đi thôi!
Nói xong, A Lãnh biến mất ngay tại chỗ...
Trong đám mây, Dương Diệp lấy ra Vạn Giới Đồ, hắn mở Vạn Giới Đồ, sau đó quay đầu nhìn An Nam Tĩnh:
- Lần này chúng ta trở về, ngươi biết chờ chúng ta là cái gì không?
An Nam Tĩnh nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó tay phải câm trường thương gõ xuống đất.
Bành! Cả không gian run lên kịch liệt! Hai mắt An Nam Tĩnh chậm rãi đóng lại. - Ta cùng ngươi giết, giết đến Thiên Hoang Địa Lão!