Chương 4710: Tới một người, chết một người! (1)
Chương 4710: Tới một người, chết một người! (1)Chương 4710: Tới một người, chết một người! (1)
Phi kiếm!
Trên tường thành, theo hai đạo kiếm quang thoáng hiện, hai chuôi kiếm yên lặng rơi vào trước mặt Dương Diệp.
Đúng là Kiếm Thủ và Kiếm Tổ.
Dương Diệp tâm niệm khẽ động, hai thanh kiếm trực tiếp tiến vào Kiếm Hồ Lô
Tay phải Dương Diệp khẽ vẫy, linh hồn trong cơ thể trung niên bị hắn hút vào trong lòng bàn tay.
Dương Diệp tham lam hít hít, sau đó nhìn vê phía An Nam Tĩnh đã đứng ở bên cạnh hắn.
Không tức giận chứ?
An Nam Tĩnh lắc đầu. - Ngươi giết, ta giết, giống nhaul
Dương Diệp cười nói:
- Cũng phải!
An Nam Tĩnh nhìn thoáng qua lòng bàn tay Dương Diệp.
- Hấp hồn?
Dương Diệp nhẹ gật đầu. - Một bí thuật rất mạnh!
An Nam Tĩnh khẽ gật đầu, nàng nhìn lướt qua bầu trời.
- Còn có rất nhiều, giết không?
Dương Diệp cười nói:
- Không vội, chờ bọn hắn ra tay.
An Nam Tĩnh nhẹ gật đầu, sau đó thân hình của nàng lóe lên, xuất hiện ở trên tường thành, tay phải câm trường thương cắm xuống đất, sau đó ngồi xếp bằng, thân thể tựa ở trên trường thương, hai mắt chậm rãi đóng lại.
Dương Diệp nhìn lướt qua bầu trời, khóe miệng nổi lên nụ cười, sau đó hắn tiến vào trong Bạch Đế Thành.
Trong thành, Dương Diệp đi tới một gian phòng, ngồi xếp bằng dưới đất, hắn tiến vào Hồng Mông Tháp.
Trong Hồng Mông Tháp, Dương Diệp nhìn nhìn bàn tay mình, ở trong lòng bàn tay của hắn, có vòng xoáy tối đen như mực.
Linh hồn!
Từ lúc Thiên Tú truyền hắn Phệ Hồn Thuật đến bây giờ, hắn đã hấp thu không ít linh hôn. Những linh hồn này với hắn mà nói, tác dụng cũng không nhỏ.
Tay phải Dương Diệp chậm rãi nắm lại, chỉ chốc lát, vòng xoáy màu đen trong lòng bàn tay hắn xoay tròn kịch liệt, thời gian dần trôi qua, vô số năng lượng từ lòng bàn tay tràn ra, sau đó hội tụ vê phía thân thể của hắn.
Hấp thu!
Hắn hiện tại, chính là muốn triệt để hấp thu những linh hồn này!
Theo linh hôn bị hấp thu, khí tức quanh người Dương Diệp càng ngày càng mạnh, bất quá rất nhanh, cỗ khí tức này bị hắn chậm rãi trấn áp trở về!
Áp chết
Điên cuồng áp chết
Mà giờ khắc này, trên tường thành Bạch Đế Thành, An Nam Tĩnh đột nhiên quay đầu, ở bâu trời xa xa, một vệt sáng tựa như sao băng kích xạ về phía Bạch Đế Thành.
Phía sau lưu quang, là một mảnh hỏa diễm!
Một cỗ uy áp cường đại ép về phía Bạch Đế Thành, nếu để cho đạo lưu quang này chui vào Bạch Đế Thành, cả Bạch Đế Thành sẽ hóa thành phế tíchI
Trên tường thành, An Nam Tĩnh đứng dậy, tung một cước đá vào trường thương.
Bành! Trường thương phá không, trực tiếp đánh vào trên luồng sáng.
Âm!
Toàn bộ bầu trời nổ bể ra, vô số ánh lửa văng khắp nơi!
Đúng lúc này, một cự thủ hư ảo từ không trung đè ép xuống, cả Bạch Đế Thành đều bị bao phủ.
Tay phải An Nam Tĩnh tìm tòi vê phía trước, ở trong lòng bàn tay của nàng lại xuất hiện một cây trường thương, thoáng qua, nàng nắm trường thương ném một cái.
Xùy-I
Trường thương phá không, trực tiếp đâm vào trên cự thủ.
Xùy-I
Trường thương xỏ xuyên qua bàn tay, thoáng qua, một cỗ lực lượng cường đại từ trong trường thương chấn động ra, chỉ nháy mắt, cự thủ hóa thành tro tàn!
Trong đám mây đứng một lão giả.
Lão giả nhìn xuống Bạch Đế Thành, chuẩn xác mà nói là An Nam Tĩnh trên tường thành, nhìn An Nam Tĩnh nửa ngày, đột nhiên tay phải hắn cách không nắm tới An Nam Tĩnh, không gian bốn phía An Nam Tĩnh bắt đầu cháy rừng rực, cùng lúc đó, một cỗ uy áp cường đại phong tỏa không gian xung quanh nàng! Trên tường thành, An Nam Tĩnh mặt không biểu tình, giơ tay đấm ra một quyền!
Âm!
Một quyền xé trời!
Uy áp xung quanh An Nam Tĩnh lập tức tán loạn, mà những ngọn lửa ở chung quanh nàng cũng biến mất vô tung vô ảnh!
Lúc này, trên tường thành, chân phải của An Nam Tĩnh nhẹ nhàng đạp một cái.
Thoáng qua, trong đám mây.
Bành!
Một tiếng nổ ầm ầm vang vọng! Lão giả kia đã xuất hiện ở ngoài ngàn trượng, mà chỗ hắn đứng, bây giờ là An Nam Tĩnh!
Trong đám mây, hai tay An Nam Tĩnh vẫy một cái, hai cây trường thương xuất hiện ở trong tay nàng. Sau một khắc, hai tay nắm trường thương ném một cái.
Xuy xuy!l
Hai cây trường thương lướt qua chân trời, cứng rắn xé rách bầu trời thành hai khe hở đen kịt.
Xa xa, đồng tử của lão giả kia bỗng nhiên co rụt, tay phải tìm tòi, sau đó nhẹ nhàng chấn động, trong nháy mắt, một màn sáng to lớn xuất hiện ở trước mặt hắn, quầng sáng tựa như một cánh cửa, thiên địa một phân thành hail
Trong lòng bàn tay lão giả, vô số huyền khí như thủy triều tuôn ra, cuối cùng liên tục không ngừng hội tụ đến trong màn sáng.
Mà lúc này, hai cây trường thương đã tới!
Thình thịch!
Màn sáng run rẩy, ngay sau đó, vô số vết rạn xuất hiện, mà lúc này, An Nam Tĩnh đột nhiên xuất hiện ở phía sau hai cây trường thương, hai tay nàng nắm trường thương, dùng sức xoay tròn.
Âm!
Màn sáng vỡ nát, hai cây trường thương tiến quân thân tốc.
Thình thịch!
Trên bầu trời, theo hai tiếng nổ vang, lão giả kia bị chấn đến ngoài mấy ngàn trượng, An Nam Tĩnh đang muốn ra tay, nhưng lão giả kia đột nhiên quay người, thân hình run lên, biến mất ở phía chân trời.
Trốn!
An Nam Tĩnh nhíu mày, bất quá lúc này, ở chân trời xa xôi, hai đạo kiếm quang lóe lên!
Phi kiếm! Hai thanh phi kiếm biến mất, một cái đầu lâu rơi xuống.
Ngàn dặm chém giết!
Trên tường thành, An Nam Tĩnh quay đầu, ở bên cạnh đúng là Dương Diệp và Bạch Chỉ Tiên.
An Nam Tĩnh nhìn thoáng qua Bạch Chỉ Tiên, sau đó nhìn về phía Dương Diệp.
- ĐI?
Dương Diệp nhẹ gật đầu.
- Đi Kiếm Khư Chi Địa một chuyến!
Vừa nói, cổ tay hắn khẽ động, một vỏ kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
- Ta cảm giác bên kia có cái gì triệu hồi vỏ kiếm này!
An Nam Tĩnh nhìn về phía vỏ kiếm kia, vỏ kiếm có chút rung động.
An Nam Tĩnh trâm mặc một cái chớp mắt, sau đó nói:
- Nơi đây như thế nào?
Dương Diệp cười nói:
- Mục tiêu của bọn hắn là ta, chỉ cần ta trở về Vĩnh Hằng Chi Giới, bọn hắn sẽ không đối phó Bạch Đế Thành.