Chương 4740: Không gọi trộm, gọi mượn! (1)
Chương 4740: Không gọi trộm, gọi mượn! (1)Chương 4740: Không gọi trộm, gọi mượn! (1)
Dương Diệp đau bi, Tiểu Bạch đối với thực lực của hắn hoàn toàn không có một khái niệm nào cải
Ở trong lòng Tiểu Bạch, không có gì là hắn không đánh lại, con mẹ nó, đây không phải hại chết hắn sao. Sau này hắn là quyết không dám tin tiểu hỗn đản này nữal
Trước mặt Dương Diệp, Tiểu Bạch nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, lạnh nhạt nói:
- Dương ca ca nói đúng, trong lòng ngươi phải có định mức mới được!
Tiểu Bạch:
Dương Diệp không có để ý Tiểu Bạch và Nhị Nha, hắn ngẩng đầu nhìn về phía khe hở vách núi. Ở đó, một hắc ảnh chậm rãi bay ra.
Rất nhanh, Dương Diệp thấy rõ đạo hắc ảnh kia. Đây là một nhân loại, nhìn từ ngoài, ba mươi mấy tuổi, sau lưng hắn lơ lửng một thanh trường thương màu đen. Ánh mắt trung niên trước tiên rơi ở trên người Dương Diệp, nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn dời xuống, rơi vào thanh kiếm trong tay Dương Diệp.
Nhìn thấy kiếm của Dương Diệp, trung niên nhíu mày. - Kiếm Sát?
Nói xong, trung niên đột nhiên quay đầu, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch và Nhị Nha. Nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, trung niên nhíu mày.
- Làm sao có thể
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, ánh mắt của nàng liếc phía sau kẽ hở.
Nhị Nha liếm láp mứt quả, tùy thời đê phòng. Nàng cũng không phải Tiểu Bạch, luôn không có tim không có phổi như vậy.
Trung niên nhìn Tiểu Bạch và Nhị Nha hồi lâu, sau đó nói:
- Linh Tổ, Ác...
Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Nhị Nha, do dự một chút, lại nói:
- Thật khiến người ta khó có thể tin, ở thế giới này, thậm chí có Linh Tổ cùng sự hiện hữu của ngươi.
- Ngươi là ail
Nhị Nha đột nhiên hỏi một câu.
Trung niên nhìn thoáng qua Nhị Nha.
- Thất bại giải
Thất bại giải Nhị Nha cau mày, sau đó nói:
- Ngươi đã thất bại?
Trung niên nhẹ gật đầu.
- Đã thất bại!
- Thất bại chuyện gì?
Nhị Nha lại hỏi.
Trung niên cười nói:
- Sau này ngươi sẽ biết!
Nhị Nha do dự một chút, sau đó nói:
- Ngươi sẽ giết chúng ta sao?
Hiển nhiên, nàng cảm nhận được trung niên cường đại, nếu như trung niên ra tay với bọn hắn, hôm nay ba người bọn hắn nhất định sẽ ngỏm củ tỏi.
Trung niên hỏi lại.
- Vì sao phải giết các ngươi?
Nhị Nha nhẹ gật đầu, thu hồi đề phòng, sau đó lui vê bên cạnh Dương Diệp.
Lúc này, ánh mắt trung niên rơi vào trên người Dương Diệp.
- Áp chế cảnh giới của mình? Dương Diệp nhẹ gật đầu.
Trung niên nói:
- Có lợi có hại, nếu sơ sẩy, khả năng sẽ bội thực mà chết.
Dương Diệp do dự một chút, sau đó nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo!
Trung niên nói:
- Mọi thứ không thể quá mức, hăng quá hoá dở. Áp chế cảnh giới, là một con đường tu hành khác loại, loại phương thức này rất cực đoan. Giống như người ăn cơm, ăn quá nhiều, là cực kỳ có khả năng bội thực chết. Thời điểm này, ngươi cần tăng lên tâm cảnh của mình!
- Tâm tình?
Dương Diệp khó hiểu.
Trung niên nói:
- Một người nghèo, đột nhiên có được gia tài ngàn vạn, ngươi cảm thấy hắn sẽ như thế nào?
Dương Diệp trầm giọng nói:
- Mất phương hướng chính mình!
Trung niên gật đầu. - Đúng, hắn sẽ bị lạc mất bản tâm, thậm chí sẽ bành trướng. Nhưng nếu như hắn từng điểm từng điểm tích lũy ra tài phú, dưới tình huống bình thường, hắn sẽ không mất phương hướng mình. Cả hai chênh lệch, kỳ thật chính là chênh lệch tâm cảnh.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Dương Diệp.
- Ngươi càng áp chế mình, thì càng phải chú trọng tu luyện tâm cảnh. Nếu tu vi của ngươi theo không kịp tâm cảnh, sẽ làm mình bội thực mà chết. Mà ngươi bây giờ, tu vi đã sắp vượt qua tâm cảnh. Cho nên, sau này chú ý tu tâm.
Tu tâm!
Tâm tình!
Dương Diệp suy nghĩ hồi lâu, sau đó nhẹ gật đầu.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Nói đến đây, hắn do dự một chút, sau đó lại nói:
- Tiền bối, các ngươi ở trên Ngũ Giới?
- Trên Ngũ Giới?
Trung niên ngây cả người, sau đó thần sắc có chút cổ quái.
- Làm sao vậy?
Dương Diệp hỏi.
Trung niên lắc đầu. - Có thể lý giải, dù sao hiện tại ngươi còn rất yếu!
Biểu lộ của Dương Diệp cứng đờ, sắc mặt vô cùng khó coi, nói chuyện có thể uyển chuyển chút không?
Trung niên lại nói:
- Trên Ngũ Giới, nói như thế nào nhỉ.
Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nói:
- Ánh mắt của ngươi, nhìn càng xa, ngươi có thể đi càng xa. Hơn mười năm sau, ngươi quay đầu nhìn, ngươi sẽ phát hiện đối thủ của ngươi bây giờ, ngươi bây giờ cho là cường giả là ngây thơ và buồn cười biết bao.
Dương Diệp cười cười.
- Tiền bối nói có lý, bất quá, hiện tại ta nên chú trọng dưới chân, đi tốt mỗi một bước, ngươi cảm thấy đúng không?
- Thiện!
Trung niên khẽ gật đầu, cười nói: