Chương 4742: Địch không chết, ta chết! (1)
Chương 4742: Địch không chết, ta chết! (1)Chương 4742: Địch không chết, ta chết! (1)
Huyết mạch giác tỉnh?
Dương Diệp ngây cả người, tiếp đó thân hình hắn run lên, biến mất ngay tại chỗ.
Trong tràng, trung niên và An Nam Tĩnh cũng đi theo.
Ở chỗ sâu trong khe hở, thời điểm ba người xuất hiện ở trước mặt Tiểu Bạch và Nhị Nha, Tiểu Bạch và Nhị Nha song song đứng đấy, hai người không nhúc nhích, còn quang cầu bạch sắc căn bản không biết đi đâu.
Nhị Nha và Tiểu Bạch cứ như vậy nhìn ba người Dương Diệp, biểu lộ rất ngây thơ.
Trung niên nhìn lướt qua bốn phía, lắc đầu cười cười.
- Ngươi tiểu gia hỏa này, nơi đây vô số năm tụ tập Giới Tinh bị ngươi quét sạch, những vật ngoài thân kia cho ta cũng không có tác dụng, tặng ngươi.
Tiểu Bạch nháy nháy mắt, một bộ ta không biết ngươi đang nói cái gì. Mà nàng, thỉnh thoảng liếc trộm Dương Diệp một cái. Dương Diệp có chút lúng túng, không cần phải nói, Tiểu Bạch nhất định lại đoạt cái gì.
Tay phải trung niên khẽ vẫy, đột nhiên một quả cầu ánh sáng màu trắng xuất hiện ở trong tay hắn, nhìn thấy một màn này, Tiểu Bạch ngây cả người, sau đó trừng mắt, nàng đã cất giữ rất kỹ, cái này làm sao chạy ra ngoài?
Nàng vốn muốn đi đoạt lại, bất quá bị ánh mắt của Dương Diệp trừng về.
Trung niên nhìn nhìn quang cầu trong tay, sau đó nói:
- Linh Nguyên, này là Linh Nguyên của Uyên Giới, đơn giản mà nói, chính là ngọn nguồn linh khí của Uyên Giới.
Nói xong, hắn nhìn về phía Nhị Nha và Tiểu Bạch.
- Vừa rồi hai gia hỏa các ngươi hấp, hầu như hút hết nửa linh khí của cả Uyên Giới.
Linh khí của nửa thế giới!
Dương Diệp nhíu mày.
- Tiên bối, đối với Uyên Giới có ảnh hưởng gì không?
Trung niên cười cười.
- Không có gì, giới này vốn không có sinh mệnh khác, cho dù có, cũng là ngoại giới tới tìm bảo.
Nói xong, hắn bấm tay điểm một cái, quả cầu ánh sáng rơi vào trước mặt Tiểu Bạch và Nhị Nha.
- Tặng các ngươi. Tiểu Bạch mở to mắt, không có tiếp quang cầu, mà nhìn về phía Dương Diệp.
Dương Diệp trừng Tiểu Bạch, nhìn thấy một màn này, Tiểu Bạch nhếch miệng cười cười, vội vàng thu quang cầu vào.
Trung niên quay đầu nhìn vê phía Nhị Nha, thời khắc này Nhị Nha rất bình tĩnh, mạch máu trên người cũng khôi phục bình thường.
Nhìn Nhị Nha, trung niên giống như nghĩ đến cái gì, lông mày dần dần nhíu lại.
Nhị Nha nhìn thoáng qua trung niên, không nói gì thêm, tiếp tục liếm láp mứt quả.
Một lát sau, trung niên nói khẽ:
- Thức tỉnh cũng tốt, càng sớm thức tỉnh, năng lực sẽ càng lớn. Chỉ có điều, đến lúc đó mong ai đừng mất đi nhân tâm lúc này.
Nói đến đây, trung niên nhìn vê phía Dương Diệp.
- Nếu như ngươi muốn các nàng cấp tốc trưởng thành, có thể thay các nàng tìm kiếm loại Giới Nguyên này, đương nhiên không nên đi tìm ở thế giới có vô số sinh mạng, Giới Nguyên như thế, không thể lấy, nếu lấy, đối với thế giới kia, quá tổn thương rồi. Như Uyên Giới ngược lại không sao cả, có bao nhiêu đoạt bao nhiêu!
Dương Diệp nhẹ gật đầu. - Đã minh bạch!
Phát triển, hắn đương nhiên hy vọng Tiểu Bạch và Nhị Nha nhanh chóng lớn lên, hắn cũng sẽ không xem nhẹ hai tiểu gia hỏa này, nếu hai tiểu gia hỏa này lớn lên, đây chính là tôn tại cực kỳ khủng bố.
Ánh mắt trung niên rơi vào trên người An Nam Tĩnh.
- Ngươi đi theo tal
Nói xong, trung niên quay người rời đi.
An Nam Tĩnh nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó đi theo.
Bên kia, trung niên dừng bước lại, quay người nhìn về phía An Nam Tĩnh.
- Ngươi đi là võ đạo, Võ đạo chi lộ, bao hàm tất cả, thương đạo cũng ở trong võ đạo. Thương đạo của ta, phương pháp vận dụng chính là tín niệm, tín niệm càng mạnh, thương càng mạnh, tín niệm không sụp, thương sẽ không bại.
Nói đến đây, hắn đưa tay nắm một cái, một cây thương trực tiếp xuất hiện ở trong tay, hắn nhìn An Nam Tĩnh.
- Mà ta, một lần ra một thương, một thương ra, địch không chết, ta chết. Tinh túy thương đạo của ta, toàn bộ nhờ hai chữ tín niệm.
Nói tới đây, trung niên tay câm trường thương mãnh liệt đâm một cái. Đồng tử của An Nam Tĩnh bỗng nhiên co rụt lại, hai tay của nàng kìm lòng không được nắm lại!
Như gặp đại địch!
Đây là một thương mạnh nhất cả đời nàng bái kiến, một phát này bình bình đạm đạm, ngay cả thương mang cũng không có, thương ý lại càng không, nhưng chính là một phát này, làm cho nàng có chút tuyệt vọng!
Không tiếp nổi!
Đây là ý tưởng trong đầu nàng!
Nhưng không tiếp nổi, nàng cũng sẽ tiếp!
Đánh không lại là một vấn đề, không đánh, lại là một vấn đề!
An Nam Tĩnh xuất thủ, khi nhìn thấy An Nam Tĩnh xuất thủ, trung niên nở nụ cười.
Bởi vì An Nam Tĩnh, Dương Diệp tạm thời lưu ở Uyên Giới. Hắn cũng thừa cơ hội này điên cuồng tu luyện.
Nhưng mà hắn lại không biết, lúc này có rất rất nhiều người đang tìm kiếm hắn.
Vĩnh Hằng Chi Giới, Vạn Giới Sơn.
Ở trên truyền tống trận, một thanh niên mặc bạch y đột nhiên xuất hiện, thân thể thanh niên hết sức nhu nhược, sắc mặt tái nhợt, dường như chỉ cần một trận gió nhỏ là có thể thổi ngã.
Ở trong tay thanh niên, có một cây quải trượng màu trắng, đỉnh quải trượng là một cái đầu rồng, đầu rồng trắng phau.
Thanh niên đi xuống truyên tống đài, hắn nhìn lướt qua bốn phía, hai mắt chậm rãi đóng lại.
- Còn chưa tới sao?
Thanh niên nói xong, một lão giả đột nhiên xuất hiện ở trước mặt thanh niên, lão giả nhìn thanh niên có chút thi lễ.
- Cửu điện hạ.
Thanh niên lạnh nhạt nói:
- Hai đại ca kia của ta, bọn hắn không có ra tay với Linh Tổ chứ?
Lão giả lắc đầu.
- Hoang Dạ điện hạ không có đi tìm Dương Diệp, mà bốn phía lôi kéo cường giả của Vĩnh Hằng Chi Giới, giờ phút này, ở dưới tay hắn, cường giả Tứ Giới có tất cả ba vị, còn lại Tam Giới đỉnh phong gần sáu vị. Còn Hoang Thiên Hành Đại điện hạ, ở dưới tay hắn, cường giả Tứ Giới không biết, cường giả Tam Giới chỉ một vị, Việt Tộc Việt Câu. Còn có một Hung Nha Thú Tứ Giới.