Chương 4765: Tiểu bạch, có bảo bối! (2)
Chương 4765: Tiểu bạch, có bảo bối! (2)Chương 4765: Tiểu bạch, có bảo bối! (2)
Sau khi giết một cường giả của Địa Ngục Tông, Dương Diệp không có ý thu tay, đang muốn rút kiếm, Vưu Thiên đột nhiên nói:
- Chúng ta đi!
Nhưng kiếm của Dương Diệp vẫn rút ra.
Xùy-I
Một đạo kiếm quang chém xuống. Hắc y nhân kia sớm có phòng bị, hai tay nắm đại đao bổ một cái.
Một đao chém xuống, cứng rắn chặn đạo kiếm quang kia của Dương Diệp, bất quá ngay lúc này, đồng tử của Hắc y nhân kia bỗng nhiên co rụt lại, vội vàng chém ra một đao.
Phi kiếm!
Ở hai bên Hắc y nhân, chẳng biết lúc nào xuất hiện hai phi kiếm! Thình thịch!
Theo hai tiếng nổ vang Hắc y nhân té bay ra ngoài.
Dương Diệp đang muốn ra tay, lúc này một cỗ khí tức cường đại trực tiếp khóa chặt hắn, cỗ khí tức này, đúng là của Vưu Thiên!
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía Vưu Thiên, Vưu Thiên gắt gao nhìn Dương Diệp. - Dương Diệp, ngươi thật sự cho rằng Địa Ngục Tông ta sợ ngươi?
Trường kiếm trong tay Dương Diệp đột nhiên trực chỉ Vưu Thiên.
- Ngươi cho rằng Dương Diệp ta sợ Địa Ngục Tông ngươi? Địa Ngục Tông ngươi không phải muốn Linh Tổ sao? Không phải muốn giết Dương Diệp ta sao? Ta bây giờ đứng ở đây, Linh Tổ ở trên người ta, ngươi qua đây lấy!
Sắc mặt Vưu Thiên tái xanh!
Chiến?
Hắn không thể so sánh với Dương Diệp, Dương Diệp một thân một mình, phía sau hắn còn có Địa Ngục Tông, hắn nhất định phải cân nhắc cho Địa Ngục Tông.
Một khi lựa chọn chiến, như A Lãnh nói, coi như Địa Ngục Tông thắng, bọn hắn cũng sẽ biến thành thế lực tam lưu. Ba người trước mắt này, ngoại trừ Dương Diệp, bất kể là Hoang Doanh hay A Lãnh, sau lưng đều có thế lực.
Coi như thắng, hắn cũng không dám giết hai người này.
Về phần Dương Diệp, đừng nhìn sau lưng Dương Diệp không có người, kỳ thật hắn càng kiêng ky Dương Diệp. Dương Diệp này, hoàn toàn chính là một tên điên! Một tên điên dám làm loạn! Vưu Thiên gắt gao nhìn Dương Diệp, qua mấy tức, hắn quay người biến mất ở xa xa.
Cường giả Địa Ngục Tông ở xung quanh cũng nhao nhao rời đi.
Không chiến!
Vưu Thiên cũng không sợ Dương Diệp, Địa Ngục Tông càng không sợ Dương Diệp, nhưng Địa Ngục Tông và Vưu Thiên đều không muốn cùng Dương Diệp ngọc thạch câu phần.
Dương Diệp dám ngọc thạch câu phần, nhưng Địa Ngục Tông không dám!
Tăng thêm bên cạnh Dương Diệp còn có một Cửu điện hạ Hoang Tộc, cùng với nữ tử thần bí đến từ Vĩnh Hằng Quốc Đội
Không dám đánh!
Dương Diệp cũng không có đuổi theo, lúc này, Hoang Doanh và A Lãnh đều đang nhìn hắn.
- Như thế nào?
Dương Diệp hỏi.
Hoang Doanh cười khổ.
- Dương huynh, như ngươi vậy, sợ là sẽ có rất nhiều địch nhân!
Dương Diệp lạnh nhạt nói:
- Địch nhân của ta một mực rất nhiều, bất quá cỏ trên mộ những địch nhân kia phỏng chừng đã cao hơn trượng rồi.
Biểu lộ của Hoang Doanh cứng đờ, qua mấy tức, hắn lắc đầu cười cười.
- Chúng ta đi thôi!
Ba người tiếp tục đi tới.
Dương Diệp nhìn những tử khí và âm khí ở chung quanh, không nói gì.
Cứ như vậy, đi không biết bao lâu, Hoang Doanh đột nhiên ngừng lại, ở trước mặt bọn họ, là một quan tài màu vàng khổng lồ.
Quan tài thật lớn, so với quan tài bình thường lớn hơn ít nhất gấp năm lần.
- Đây là gì?
Dương Diệp hỏi.
Hoang Doanh cười nói:
- Lão tổ Địa Ngục Tông lưu lại, là bảo vật thần bí nhất của Địa Ngục Tông, bởi vì quan tài này, cho tới bây giờ, còn không có bất kỳ người nào mở ra. Vưu Thiên biết mục đích của chúng ta, vừa rồi hắn có thể nhẫn nhịn như vậy, còn có một bộ phận nguyên nhân, là hắn cũng muốn nhìn chúng ta có thể mở ra quan tài này hay không. Quan tài!
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn, cái quan tài kia nhìn từ ngoài, cũng không có chỗ đặc thù gì.
- Các ngươi ai tới trước?
Hoang Doanh đột nhiên nói.
Dương Diệp nhìn về phía A Lãnh, A Lãnh cười cười, sau đó đi tới trước quan tài, nàng nhìn quan tài hồi lâu, đột nhiên hai tay nàng hư chiêu, trong chốc lát, vô số huyền khí màu vàng hội tụ vê phía quan tài.
Cưỡng ép phá quan tài!
Thời điểm huyền khí màu vàng va chạm vào quan tài, cả quan tài màu vàng rung động kịch liệt, bất quá thoáng qua, quan tài màu vàng kia liên bình tĩnh lại, yên lặng một cái chớp mắt, quan tài màu vàng bỗng nhiên run lên.
Âm!
Những huyền khí màu vàng ở bốn phía quan tài bị đánh tan, cùng lúc đó, một cỗ lực lượng cường đại từ trong quan tài chấn động ra, cổ lực lượng này chấn ba người Dương Diệp lùi lại gần trăm trượng!
Ba người nhìn nhau, trong mắt đều có chút khiếp sợ.
Vừa rồi cỗ lực lượng kia, ba người bọn họ toàn lực ngăn cản cũng không thể ngăn trở.
Rất mạnh!
Dương Diệp nhìn về phía quan tài, quan tài đã khôi phục bình tính.
Hoang Doanh do dự một chút, thân hình run lên, xuất hiện ở trên không quan tài, nhưng hắn còn chưa ra tay, trong quan tài đột nhiên tuôn ra một cỗ lực lượng cường đại, cổ lực lượng này trực tiếp chấn Hoang Doanh bay ra ngoài.
Hoang Doanh vừa dừng lại, khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi.
Hoang Doanh lau máu tươi ở khóe miệng, sau đó nhìn về phía Dương Diệp.
- Dương huynh, xem ngươi rồi. Ta không muốn thử thêm lần nữa.
Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, giờ phút này, hai tay của hắn đã máu thịt be bét.
Dương Diệp trâm mặc một lát, sau đó hắn đi tới trước quan tài, nhìn quan tài kia, Dương Diệp vỗ vỗ bộ ngực của mình.
Không có động tính!
Một chút động tính cũng không cói Biểu lộ của Dương Diệp có chút lúng túng, thần thức hắn tiến vào Hồng Mông Tháp, giờ phút này Tiểu Bạch đang nằm ở trên hai cây Hỗn Nguyên Thụ ngáy o. . o...
Trong hai cây Hỗn Nguyên Thụ, tia tia linh khí liên tục không ngừng truyền tống đến trong cơ thể Tiểu Bạch.
Dương Diệp đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, vỗ nhè nhẹ cái mông nàng.
- Tiểu Bạch, tỉnh!
Không có động tính!
Dương Diệp có chút lúng túng, lại vỗ nhè nhẹ, nhưng vẫn không có động tĩnh!
Dương Diệp có chút bất đắc dĩ, sau đó nói:
- Tiểu Bạch, có bảo bối!
Bảo bối!
Toàn thân Tiểu Bạch giật mình, nàng đột nhiên mở mắt, sau đó xoay vòng vòng nhìn bốn phía, bảo bối, bảo bối đâu!
Dương Diệp: