Chương 4772: Người vì sao không xuất kiếm? (1)
Chương 4772: Người vì sao không xuất kiếm? (1)Chương 4772: Người vì sao không xuất kiếm? (1)
Ngũ kiếm!
Tiêu Dao Tử ngây cả người, sau đó lắc đầu, vòng qua ba người lão giả tóc trắng, đi
xa.
Hắn một kiếm cũng không muốn ral
Ở Vĩnh Hằng Chi Giới, thế nhân đều áp chế cảnh giới của mình, Kiếm Tu cũng không ngoại lệ. Hắn áp chế cảnh giới của mình, là không muốn hủy Vĩnh Hằng Chi
Giới.
Vô Tình Kiếm Đạo, cũng không phải là muốn hủy diệt Thế Giới, hai cái là hoàn toàn khác nhaul
Nhân vật giống như Tiêu Dao Tử cùng Thiên Tú, cảnh giới đã không cách nào cần nhắc thực lực của bọn hắn. Phải nói, thực lực của bọn hắn, đã vượt ra cảnh giới hạn chế. Này giống như một ít thiên tài trong thế tục, những thiên tài này không nhìn tuổi tác hạn chế.
Tuy đều là người, niên kỷ giống nhau, nhưng không thể phủ nhận, nhiều khi người giống nhau, niên kỷ giống nhau, nhưng có nhân sinh khác biệt trời vực. Tiêu Dao Tử cùng Thiên Tú chính là loại nhân vật này, loại người như bọn hắn, ở thế gian mặc dù không nhiều, nhưng không phải ít. Sau khi đi vào Vĩnh Hằng Quốc Độ, thực lực của Tiêu Dao Tử và Thiên Tú cũng không yếu đi, trái lại còn mạnh hơn.
Bởi vì ở chỗ này, có một số quy củ không cầln tuân thủ.
Nhìn thấy Tiêu Dao Tử đi xa, thần sắc của lão giả tóc trắng âm trầm xuống.
Coi thường!
Hắn lần nữa bị coi thường rồi.
Tchân hình lão giả tóc trắng lóe lên, Tiêu Dao Tử ngừng lại, bởi vì lão giả tóc trắng xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tiêu Dao Tử nhíu mày, có chút không vui.
Lão giả tóc trắng nhìn Tiêu Dao Tử.
- Vì sao không xuất kiếm!
Tiêu Dao Tử thẳng thắn.
- Ngươi quá yếu!
Ở trong lòng Tiêu Dao Tử, địch nhân của hắn hẳn là người cùng loại. Ví dụ như trung niên ở Uyên Giới, ví dụ như Hư Linh Tộc Vương Hư Linh Nữ!
Nghe vậy, thần sắc của lão giả tóc trắng cực kỳ khó coil Yếu!
Hắn đường đường cường giả Ngũ Giới đỉnh phong, lại bị người nói quá yếu? Hắn yếu sao?
Lão giả tóc trắng giận quá hóa cười.
- Ta yếu? Đến, lão phu nhường ngươi năm kiếm, không, nhường ngươi mười kiếm! Đến, xuất kiếm!
Xuất kiếm!
Tiêu Dao Tử nhẹ gật đầu, không có nói nhảm, kiếm trong tay đột nhiên ra khỏi vỏ.
Kiếm ra, một tia kiếm quang lấp lóe.
Khi kiếm quang xuất hiện, đồng tử của lão giả tóc trắng rúc thành hình cây kim. Một kiếm này, thật nhanh!
Nhanh đến hắn căn bản không có cách nào trốn tránh, chỉ có thể ngạnh kháng. Giờ khắc này, lão giả tóc trắng sử dụng lực lượng toàn thân. Bởi vì trực giác nói cho hắn biết, nếu như không chặn được một kiếm này, hắn sẽ chết!
Thời điểm lão giả tóc trắng xuất thủ, kiếm trong tay Tiêu Dao Tử đã vào vỏ, sau đó Tiêu Dao Tử đi xa, chỉ chốc lát đã biến mất ở cuối chân trời.
Tại chỗ. Lão giả tóc trắng kia ở tại chỗ lặng rất lâu, sau đó nhục thể của hắn tách rai
Máu tươi kích xại
Bất quá linh hồn của lão giả tóc trắng vẫn còn!
Chỉ có điều, linh hồn này rất trong suốt, dường như tùy thời sẽ biến mất.
Tại chỗ, linh hôn của lão giả tóc trắng đờ đẫn nhìn xa xa.
- Làm sao có thể... Không có khả năng...
Hai trung niên kia đã sớm ngây ra như phỗng!...
Trong một thông đạo truyền tống trận.
Ba người Dương Diệp còn chưa ra truyền tống trận kia, ba người đi song song, ở trên bờ vai Dương Diệp là Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ôm cổ Dương Diệp, đầu dán hai má Dương Diệp nằm ngáy o. . O...
Nhìn thấy Linh Tổ ỷ lại Dương Diệp như thế, bất kể là A Lãnh hay Hoang Doanh đều có chút kinh ngạc và hâm mộ.
Đây chính là Linh Tổ, nhưng đối với một nhân loại ỷ lại như thết
Ngay lúc này, một hắc ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hoang Doanh, hắc ảnh nhìn Hoang Doanh thi lễ, sau đó nói khẽ:
- Cửu điện hạ...
Hoang Doanh lạnh nhạt nói: - Nói thẳng đi
Hắc ảnh trâm giọng nói:
- Một huynh đệ ở phía trước dò đường đã vẫn lạc!
Nghe vậy, Hoang Doanh nhíu mày.
- Xảy ra chuyện gì?
Hắc ảnh lắc đầu.
- Không biết, đột nhiên mất đi liên hệ, sau đó hồn bài của hắn vỡ vụn. Có cần thuộc hạ lại đi dò thám hay không?
Hoang Doanh trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu.
- Không cân.
Hắc ảnh nhẹ gật đầu, lui xuống.
Hoang Doanh quay đầu nhìn vê phía Dương Diệp và A Lãnh.
- Hai vị, phiên phức của chúng ta sợ là lại muốn bắt đầu.
A Lãnh nói khẽ:
- Là thế lực nào?
Hoang Doanh cười nói:
- Chỉ có hai phe thế lực, một thế lực là trong Hoang Tộc ta, còn một chính là Vĩnh Hằng Quốc Độ. Đến lúc này, chỉ có Hoang Tộc và Vĩnh Hằng Quốc Độ dám nhúng tay chuyện của chúng ta. Hoang Tộc không muốn ta trở vê, đơn giản là có người không muốn ta thành thế tử điện hạ; Vĩnh Hằng Quốc Độ không muốn ta quay về Hoang Tộc, tự nhiên là không muốn để cho Linh Tổ theo ta quay vê Hoang Tộc.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Dương Diệp.
- Dương huynh, ta cam đoan với ngươi, ngươi cùng ta quay vê Hoang Tộc, an toàn của ngươi và Linh Tổ, Hoang Doanh ta dùng sinh mạng bảo vệ.
Dương Diệp đi theo hắn quay vê Hoang Tộc, không thể không nói, đây là một sự tình cực kỳ mạo hiểm.
Bởi vì chuyến đi này của hắn, có thể là dê vào miệng cọp, muốn ra cũng ra không được.