Chương 4837: Lão già đeo giỏ trúc! (2)
Chương 4837: Lão già đeo giỏ trúc! (2)Chương 4837: Lão già đeo giỏ trúc! (2)
Nói đến đây, đột nhiên hắn nhìn về phía Tiểu Bạch, không sai, người khác là tuyệt đối không có khả năng, nhưng tiểu bất điểm trước mắt này rất có thể! Đây chính là Linh Tổ nhaI
Lão giả do dự một chút, sau đó nói.
Ta có thể nhìn chúng một chút không?
Tiểu Bạch nhìn về phía Dương Diệp, Dương Diệp do dự một chút, sau đó gật đầu.
Lão giả trước mắt này, biết rõ hết thảy át chủ bài của hắn, biết rõ hết thảy bí mật của hắn, thực lực đối phương càng vượt xa hắn, nếu như muốn gây bất lợi cho hắn, hắn căn bản ngăn không được! Đây là trực giác của hắn!
Cứ như vậy, Dương Diệp và Tiểu Bạch mang theo lão giả đeo giỏ trúc đi tới Hồng Mông Tháp, phía sau núi Kiếm Tông, thời điểm lão giả đeo giỏ trúc chứng kiến hai cây Hỗn Nguyên Thụ, lão giả chậc chậc tán thưởng.
- Khó có thể tưởng tượng, vậy mà thật là Hỗn Nguyên Thụ, thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ al
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch, giơ ngón tay cái lên. - Lợi hại, thật sự rất lợi hại! Tiểu Bạch nhếch miệng cười cười, con mắt vụng trộm liếc giỏ trúc sau lưng lão giả.
Lão giả đeo giỏ trúc nhìn lướt qua bốn phía, lại nói:
- Đây là một tiểu thế giới, đúng không?
Dương Diệp gật đầu.
Lão giả đeo giỏ trúc nhìn thoáng qua hai cây Hỗn Nguyên Thụ trước mặt, hắn do dự một chút, sau đó nói:
- Cấp bậc của chúng quá cao, ở chỗ này, thế giới này căn bản không có cách nào dung nạp chúng, lại qua một đoạn thời gian, lực lượng của chúng sẽ phá hư thế giới này.
Lúc này Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện ở trước cây Hỗn Nguyên Thụ, tiểu trảo chỉ chỉ hai cây Hỗn Nguyên Thụ, tỏ vẻ chúng là của nàng!
Lão giả đeo giỏ trúc mỉm cười.
- Yên tâm, ta sẽ không mang chúng đi. Chúng ly khai ngươi, qua không được bao lâu sẽ héo rũ, không có ngươi, coi như dẫn chúng nó đi Vĩnh Hằng Quốc Độ, chúng cũng không sống nổi!
Nói xong, hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nói:
- Thế giới này, có thể vững chắc hơn một chút!
Nói xong, hai tay của hắn khẽ nâng lên, trong chốc lát, cả Hồng Mông Tháp bắt đầu rung động kịch liệt, thời gian dần trôi qua, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp và Tiểu Bạch, không gian trong Hồng Mông Tháp bắt đầu phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Kết cấu không gian, kết cấu vật chất đều đang thay đổi!
Một màn này, làm cho tất cả mọi người trong Hồng Mông Tháp khiếp sợi
Kể cả Dương Diệp và An Nam Tĩnh, còn có Kiếm Kinh, Kiếm Kinh gắt gao nhìn lão giả đeo giỏ trúc, trong mắt tràn đầy khó có thể tin! Bởi vì nàng phát hiện, thế giới này đang lột xác! Từ tiểu thế giới bắt đầu chậm rãi lột xác!
Mà bây giờ, thế giới này đã biến thành thế giới hạ đẳng. Nhưng nó vẫn còn tiếp tục lột xác!
Ước chừng sau nửa canh giờ, lão giả thu hai tay.
Hắn nhìn lướt qua bốn phía, khẽ gật đầu.
- Thế giới trung đẳng, có thể miễn cưỡng để cho chúng nó trưởng thành.
Thế giới trung đẳng!
Dùng sức một mình, biến tiểu thế giới thành thế giới trung đẳng giống như Hoang Tộc, lão giả này cuối cùng có lai lịch ra sao? Thực lực mạnh như thế nào? Trong lòng đám người Dương Diệp cực kỳ khiếp sợi
Lão giả nhìn thoáng qua đám người Dương Diệp, sau đó nói:
- Đều là chút trò mèo, không có gì phải khiếp sợ cả.
Dương Diệp cười khổ.
- Tiên bối, những thứ này không phải trò vặt gì al
Thế giới trung đẳng!
Dương Diệp cười khổ, thực lực của lão giả này, quả thực vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Cuối cùng cường đại tới loại trình độ nào, mới có thể cứng rắn cải biến một thế giới?
Lão giả không có nói gì, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch, thấp giọng thở dài.
- Có lẽ cái này gọi là duyên phận. Còn giỏ trúc, ta không cách nào cho ngươi. Bất quá đã có duyên, hơn nữa ngươi còn là hóa thân của chí thiện, không để lại chút gì đó, ta cũng không thể nào nói nổi, ngươi cũng sẽ không để cho ta đi.
Nói xong, hắn bấm tay điểm một cái, một tia bạch quang xông vào mi tâm Tiểu Bạch.
- Đây là gì?
Dương Diệp vội hỏi.
Lão giả nói: - Đây là một tia lực lượng, sẽ ở thời điểm nàng gặp nguy hiểm không thể địch phóng xuất ra, hẳn sẽ có trợ giúp cho nàng!
Nhưng ánh mắt Tiểu Bạch vẫn nhìn chằm chằm vào sau lưng lão giải
Nhìn thấy một màn này, lão giả đeo giỏ trúc cười khổ.
- Ngươi a, chỉ biết nhớ thương bảo bối của ta.
Nói xong, tay phải hắn vỗ giỏ trúc nhè nhẹ.
Rất nhanh, một quả trái cây xuất hiện ở trước mặt Tiểu Bạch, Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, sờ lên trái cây, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía lão giả.
Lão giả cười nói:
- Đây là Thiên Dưỡng Quả, chính là một loại trái cây trời sinh đất dưỡng. Hiệu quả còn tốt hơn Hỗn Nguyên Quả, ta cũng không nhiều, cái này cho ngươi, nếu như có thể mà nói, ngươi bồi dưỡng nó ra, như vậy lợi ích sẽ cực kỳ to lớn.
Cái mũi Tiểu Bạch ngửi ngửi trái cây kia, sau đó nàng thu hồi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía giỏ trúc.
Lão giả cười khổ.
- Tiểu tổ tông, ta chỉ có chút của cải để dưỡng già, ngươi thương xót, bỏ qua cho ta điI Tiểu Bạch:
Dương Diệp do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch.
- Nhanh đa tạ tiền bối!
Làm người phải có chừng có mực!
Tiểu Bạch nhìn thoáng qua lão giả đeo giỏ trúc, sau đó tiểu trảo nhẹ nhàng quơ quơ. Lão giả đeo giỏ trúc cười nói:
- Mà thôi mà thôi, liên tục hai lần gặp được các ngươi, duyên phận này, mặc dù có chút không bình thường, nhưng là duyên phận không cách nào chối bỏ.
Nói xong, hắn buông giỏ trúc xuống, mở giỏ trúc ra, hắn từ bên trong lấy ra một cái ấn.
- Đây là?
Dương Diệp vội hỏi.
Lão giả cười nói:
- Chư Thiên Ấn, có thể phá hủy tất cả trận pháp, kết giới, cùng với tất cả vũ trụ bích chướng ta đã biết, đương nhiên, quan trọng nhất là...