Chương 4858: Vĩnh Hằng quốc đội! (1)
Chương 4858: Vĩnh Hằng quốc đội! (1)Chương 4858: Vĩnh Hằng quốc đội! (1)
Tiểu Bạch và Nhị Nha cùng An Nam Tĩnh đi rồi!
Dương Diệp cảm thấy có chút trống rỗng, hiện tại hắn mới phát hiện, hắn sớm đã quen có An Nam Tĩnh, có Nhị Nha, có Tiểu Bạch bên cạnh!
Người ta thường thường là như vậy, chỉ có khi mất mới biết quý trọng khi
có.
Có điều cũng may, đối với Dương Diệp mà nói, Tiểu Bạch và Nhị Nha chỉ đi theo An Nam Tĩnh đến gia hương của Dương Liêm Sương chơi một
chút mà thôi!
Bình phục tâm tình, Dương Diệp quay đầu nhìn về phía Viên lão.
- Viên lão, chuyện ở đây xin nhờ người. nếu cần gì thì có thể tới tìm Hoang tộc.
Viên lão hơi gật đầu.
- Cẩn thận nhé!IDương Diệp cười nói:
- Ngươi cũng vậy!
Nói xong, Dương Diệp không dừng lại, xoay người biến mất. Trong Hồng Mông tháp, Tiểu Bạch và Nhị Nha rời đi, hiện tại Tiểu Long chính là lão đại rồi.
Trên đài Phi thăng, cảm xúc của chúng yêu có chút trâm thấp.
Tiểu Long đột nhiên mở miệng.
- Huấn luyện!
Huấn luyện!
Chúng yêu giật nảy mình.
Vào lúc này, bọn họ nghĩ tới lời nói của Nhị Nha.
Trước khi đi, Nhị Nha để lại một câu: Chuyện thứ nhất khi nàng ta trở về chính là tìm bọn họ luận bàn.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là một câu khác: Đánh chết bao chôn!
Rất nhanh, chúng yêu đều rời khỏi Hồng Mông tháp, sau đó lao về phía lôi khu.
Tuy rằng rất thống khổ, nhưng không thể không nói, hiệu quả vô cùng rõ ràng, lúc trước không chỉ có Dương Diệp và Nhị Nha có được cực lớn cực lớn, nhữ những đại yêu này cũng vậy.
Có thể nói, bọn họ đã hoàn toàn siêu việt đại yêu cùng cấp.
Đây là một đám đại yêu với chiến lực vô cùng đáng sợ...
Dương Diệp không tới Vĩnh Hằng chi hà, mà là đi tới Vĩnh Hằng chi giới. Ở trong một mảng hư không của Vĩnh Hằng chỉ giới, Dương Diệp đi tới trước một tòa cung điện đen xì
Phía trên cung điện có ba chữ: Người thủ hộ.
Người của Vĩnh Hằng chi giới lúc trước từng đuổi giết Dương Diệp cơ bản đều đã bị hắn giết sạch. Có điều còn có một thế lực, đó chính là người thủ hộ này. Hắn tất nhiên sẽ không quên họ.
Dương Diệp đi tới trước đại điện. Nhưng mà trong đại điện lại không có một bóng người.
Dương Diệp dùng thần thức quét một lượt, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.
Dương Diệp nhìn gian đại điện, giơ tay lên chém ra một kiếm.
Đại điện màu đen trực tiếp bị vô số kiếm quang cắt thành những mảnh nhỏ.
Dương Diệp xoay người rời đi.
Sau nửa canh giờ, Dương Diệp đi tới Bắc Hoang Kiếm tông.
Trân Huyền An nói:
- Muốn đi Vĩnh Hằng quốc độ à?
Dương Diệp gật đầu.
- Tới kiến thức một chút cũng tốt, võ đạo võ đạo nơi đó quả thật là một văn minh cao nhất vũ trụ này hiện tại. - Tiền bối, thế nhân đều nói văn minh võ đạo, chẳng lẽ vốn không có cái gọi là văn minh nhân đạo à? Hay là văn minh tỉnh thần, văn minh vật chất?
- Ngươi muốn nói gì!
- Lần này đến tìm tiên bối, là có một số chuyện muốn nhờ tiền bối thỉnh giáo. Từ cá nhân ta mà nhìn, rất nhiều lúc, người sống càng lâu, lại càng sợ chết, lại càng không muốn chết, mà sống càng lâu, dã tâm cũng lại càng lớn, bởi vì theo bọn họ, trừ sống sót ra thì cái khác đêu không quan trọng. Không có gì quan trọng hơn đại đạo trường sinh, ở trước mặt đại đạo trường sinh, tất cả đều là con kiến. Rất nhiều người đều nghĩ như vậy!
- Nghĩ như vậy thì có gì sail Người đều có tư dục, ngươi một tháng có một vạn Tiên Tinh thạch, qua một đoạn thời gian, ngươi sẽ muốn có hai vạn, rồi qua một đoạn thời gian nữa sẽ muốn mười vạn! Dã tâm và dục vọng của con người là vô cùng vô tận, tốt rồi sẽ muốn tốt hơn. Đây là lòng người, nói một cách nghiêm túc thì cũng không có gì là sai cả.
Dương Diệp trâm mặc.
Dã tâm, dục vọng!
Ai có thể thoát khỏi hai thứ này?
Trân Huyền An lại nói: - Ý của ngươi ta đã hiểu đại khái. Ngươi là cảm thấy, thế giới này của chúng ta đều là cường giả vi tôn, quá mức tàn khốc. Nhưng, ngươi phải hiểu rằng, mọi người tu luyện đơn giản chính là tranh đoạt tài nguyên, mà tranh đoạt, không chỉ là ở thế giới này của chúng ta. Ở bất kỳ bất kỳ nào cũng có. Ta sống từ thời đại thượng cổ đến bây giờ, nhìn rất nhiều người, rất nhiêu chuyện. Tổng kết lại một câu là: Kẻ thích nghi được thì sinh tôn, kẻ yếu thì bị đào thải!
Dương Diệp cười khổ, không nói gì nữa.
Trân Huyền An nói:
- Ngươi là kiếm tu, một vị kiếm tu nặng tình. Có điều tình này là tiểu tình, chứ không phải đại tình, kiếm của ngươi, chỉ là vì thân nhân của mình mà chiến, đây là một loại cực hạn, cực hạn của kiếm đạo riêng ngươi. Có điều không sao, mọi chuyện đều là từ từ rồi đến, kiếm đạo cũng như vậy, luôn cân một quá trình. Cuối cùng, tặng ngươi một câu: người tu luyện chân chính, cường giả chân chính sẽ không coi thường sinh mệnh của kẻ yếu, sẽ không lấy giết kẻ yếu hoặc là khi dễ kẻ yếu để đạt được cái gọi là khoái cảm. Nếu có một ngày ngươi mạnh đến trình độ nhất định, ta hy vọng ngươi sẽ vẫn bảo trì được bản tâm hiện giời
Dương Diệp thi lễ với Trần Huyền An rồi xoay người rời đi.
Trân Huyền An lắc đầu cười. - Tâm, chung quy là của kẻ nhân từ.