Chương 4889: Nào! (2)
Chương 4889: Nào! (2)Chương 4889: Nào! (2)
Ba người có chút kinh ngạc, bọn họ không ngờ Dương Diệp lại là con tư sinh.
Con tư sinh, thân phận này cũng không được sáng chói cho lắm!
Lúc này, Tiết Y Nhân đột nhiên cười nói:
Diệp huynh, thực lực, thiên phú của ngươi, cộng với ngươi hiện tại lại tiến vào Chiến giới, theo ta, đến lúc đó Diệp gia nhất định sẽ mở rộng của lớn để chào đón ngươi về làm người của chủ gia.
Dương Diệp cười cười.
- Cái đó không quan trọng, thực lực của mình mạnh mới là chính yếu!
Tiết Y Nhân cười nói:
- Có lý. Bốn người đẩy nhanh tốc độ, trên đường đi, không gặp phải yêu thú, có điều, bốn người cũng không dám buông lỏng đề phòng. Đặc biệt là Dương Diệp, hắn luôn cảm thấy lbốn phía có gì đó đang nhìn họ chằm chằm. Hắn cũng muốn mở kiếm vực ra để xem xét, nhưng nghĩ lại thấy thôi, một khi dùng kiếm vực, nếu bị phát hiện sẽ là rất phiêcn toái. Không thể không nói, sau khi tới Vĩnh Hằng quốc độ, hắn có chút bó tay bó chân! Có điều đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Hắn hiện tại, một khi bại lộk e là có mười cái mạng cũng không đủ để chết!
Hiện tại việc cấp bách là mau chóng tìm bản thể của Kiếm Kinh vềI
Đúng lúc này, sắc mặt Dương Diệp đột nhiên thay đổi. Hắn bỗng nhiên quay đầu, sau lưng hắn, không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người, ngay sau đó, một đạo hàn quang bay thẳng yết hầu hắn.
Dương Diệp phản ứng cực nhanh, nghiêng người né tránh, trực tiếp bay sang trái trăm tượng, nhưng mà bóng người lại như giòi trong mu bàn chân dí chặt vào trước mặt hắn.
Dương Diệp đánh ra một quyền!
Âm!
Một cỗ lực lượng cường đại từ trong quyền đầu Dương Diệp ùa ra, mà bóng đen đó bị đánh bay, Dương Diệp thừa thắng xông lên, nhưng mà, bóng đen lại trực tiếp biến mất.
Dương Diệp quay đầu, ba người Mặc Nhã cũng gặp phải tình huống tương tự, thân sắc của ba người rất khó coi, bởi vì vừa rồi, ba người đều chịu thương tổn ở trình độ khác nhau. Đặc biệt là Lục Vân Tiên, một cánh tay đã biến mất!
Mà vừa rồi, nếu hắn chậm một chút, không phải là mất tay mà là mất đầu rồi!
- Những cái này là gì?
Dương Diệp hỏi.
- Chắc là quỷ linh!
Mặc Nhã trầm giọng nói;
- Không ngờ ở đây lại có loại sinh linh này!
- Quỷ linh?
Dương Diệp nhíu mày, hắn lần đầu tiên nghe thấy thứ này.
Mặc Nhã gật đầu.
- Một loại thể linh hồn, có một số người sau khi mất đi nhục thân sẽ tu luyện linh hồn, bọn họ chuyên tu linh hồn, rất quỷ dị. Lúc trước ta chỉ nghe nói thôi, không ngờ lần này lại gặp thật.
Quỷ dị!
Dương Diệp gật đầu, quả thật có chút quỷ dị, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, cộng với bản năng chiến đấu thì e là đã chịu khổ rồi!
- Đây là một khảo nghiệm à?
Lục Vân Tiên đột nhiên nói.
Tiết Y Nhân gật đầu. - Chắc vậy, bọn họ sẽ không dễ dàng để chúng ta tới chiến trường đâu, mọi người phải cẩn thận một chút!
Dương Diệp quay đầu nhìn vê phía chiến trường, hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Giống như hiểu được suy nghĩ của Dương Diệp, Tiết Y Nhân đột nhiên cười nói:
- Nếu Diệp huynh có lòng tin thì có thể tự đi trước
Trong mắt ba người họ, Dương Diệp có chút thần bí, phải nói là đang che giấu thực lực chân thật. Phải biết rằng, cho tới bây giờ, Dương Diệp vẫn chưa hề dùng kiếm!
Dương Diệp nhìn ba người, lắc đầu cười.
- Đi cùng nhau thôi.
Nói một cách không dễ nghe thì là nếu không có hắn, ba người này e là rất khó tới được Chiến thành. Cũng không phải là hắn đánh giá thấp ba người, mà địa phương này quả thật không phải nơi người bình thường có thể đến.
Quỷ linh vừa rồi xuất quỷ nhập thần, đều là Giới! Vừa rồi, là hắn đánh lui một quỷ linh trước, những quỷ linh còn lại mới rút đi. Theo hắn đoán, có thể là những quỷ linh đó đã cảm nhận được thực lực của hắn!
Tu luyện đến loại trình độ này, ai nguy hiểm và ai không nguy hiểm, đều có thể cảm thụ được!
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, đám người Tiết Y Nhân cũng không nói gì, nếu Dương Diệp ở lại cùng họ, vậy thì quá tốt. Có Dương Diệp ở đây bọn họ vẫn an tâm hơn một chút!
Bốn người tiếp tục lên đường!
Đi chưa được bao lâu, đột nhiên phía sau bốn người truyên đến tiếng không khí bị xé rách.
Bốn người dừng bước, xoay người lại nhìn, có bốn người đang đi về phía họI
Cầm đầu là một nữ tử mặc trường bào màu trắng! Chính là Diệp Huyên đói
Nhìn thấy vậy, bốn người Dương Diệp cau mày, có chút lai giả bất thiện rồi!
Rất nhanh bốn người Diệp Huyên dừng ở trước mặt đám người Dương Diệp, Diệp Huyên nhìn lướt qua họ.
- Ai
Sau lưng nàng ta, nam tử áo đen kia đứng ra, chỉ chỉ Dương Diệp.
- Hắn!
Diệp Huyên nhìn Dương Diệp, ngay sau đó nàng ta trực tiếp hóa thành một luông ánh sáng trắng bắn ra, tốc độ cực nhanh, lực lượng cực mạnh, trực tiếp khiến cho không gian chung quanh rung chuyển!
Bùm!
Theo một tiếng nổ vang lên, cả người Dương Diệp trực tiếp bay ngược ra sau trăm trượng!
Dương Diệp vừa dừng lại thì một chiếc gương cực lớn đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Ngay sau đó một luồng ánh sáng trắng bắn xuống, trong nháy mắt đã bao phủ Dương Diệp!
Mặc Nhã Mặc Nhã biến sắc muốn ra tay, mà đúng lúc này xa xa đột nhiên truyền tới tiếng nổ, ngay sau đó chiếc gương kia bay ngược về tay Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhíu mày!
Cách đó không xa, Dương Diệp từ dưới hố sâu nhảy ra, hắn nhìn Diệp Huyên.
- Biết hoa vì sao lại đỏ không?
Diệp Huyên giơ một ngón tay lên ngoắc ngoắc Dương Diệp.
- Đến dạy ta đi!
Tay phải Dương Diệp vẫy bên hông bên hông Tiết Y Nhân.
- Nào!