Chương 4951: Ta rất sợ đó! (2)
Chương 4951: Ta rất sợ đó! (2)Chương 4951: Ta rất sợ đó! (2)
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi linh đường.
Cơ thể Thượng Vân Hiền cứng đờ, qua rất lâu mới hít sâu một hơi, sau đó đi theo.
Rất nhanh, được Thượng Vân Tiên dẫn đường, Dương Diệp đi tới một gian phòng tu luyện. Hắn nhìn lướt qua phòng tu luyện, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, rất nhanh, một lực lượng thần bí bao phủ xung quanh.
Kiếm Vực!
Ở dưới Kiếm Vực bao phủ, xung quanh biến thành vô hình!
Rất nhanh, Dương Diệp cảm nhận được một khí tức tà ác lưu lại, hắn bắt được luồng khí tức kia. Lúc này, Kiếm Kinh đột nhiên nói:
- Trừu Hồn Thuật
- Trừu Hồn Thuật?Dương Diệp hỏi:
- Kiếm Kinh ngươi biết à?
Một lát sau, Kiếm Kinh trâm giọng nói:
- Đây là một loại tà thuật thượng cổ, ở thời đại của ta nó cũng từng xuất hiện qua. Khi đó, Vĩnh Hằng quốc có một tà giáo tên là Hồn giáo, là một giáo đặc biệt tà ác, bởi vì bọn họ lại thích hút ra sinh hồn của huyền giả, hơn nữa còn là sinh hồn của cường giả, vê phần công dụng thế nào thì không có ai biết. Cuối cùng, bọn họ chọc giận một vài thế lực ở Vĩnh Hằng quốc, người đứng đầu Vĩnh Hằng quóc năm đó hạ lệnh, các thế lực lớn bắt đầu bao vây tiêu diệt tà giáo này, cũng không lâu lắm, tà giáo này lại biến mất ở Vĩnh Hằng quốc.
Dương Diệp nói:
- Là biến mất mà không phải là diệt vong, đúng không?
Kiếm Kinh nói:
- Đúng, bọn họ tuyệt đối không diệt vong, chỉ là biến mất! Mà bây giờ, bọn họ lại xuất hiện. Vấn đề này có chút nghiêm trọng, bởi vì hiện tại xem ra, bọn họ có thể ẩn nấp ở Tây giới này. Ngươi phải báo cáo chuyện này cho Cổ Kiếm tông biết!
Dương Diệp gật đầu, sau đó thu lại Kiếm Vực.
Hắn liếc nhìn Thượng Vân Tiên ở cửa phòng tu luyện này, người sau cũng đang nhìn hắn. Dương Diệp nói:
- Ngươi là kiếm tu?
Thượng Vân Tiên gật đầu.
Dương Diệp cẩn thận liếc nhìn Thượng Vân Tiên, Thượng Vân Tiên là cường giả nhị giới, trên thân có kiếm ý ngưng không tan, tu vi kiếm đạo không tính là thấp, có tư cách gia nhập Cổ Kiếm tông. - Tại sao không có gia nhập Cổ Kiếm tông?
Dương Diệp lại hỏi.
Thượng Vân Tiên khẽ nói:
- Không có giới tinh hiếu kính trưởng lão ngoại môn Cổ Kiếm tông!
Dương Diệp ngây người, rất nhanh, hắn đã hiểu rõ. Hắn tiến vào Cổ Kiếm tông còn không phải là dựa vào hiếu kính sao?
Dương Diệp suy nghĩ một lát, sau đó nói:
- Nếu như ngươi còn muốn gia nhập Cổ Kiếm tông, chờ sau khi chuyện này qua, ngươi có thể đi ngoại môn báo danh, đã nói là ta bảo ngươi tới!
Thượng Vân Tiên liếc nhìn Dương Diệp:
- Ngươi là nhi tử của Tông chủ Cổ Kiếm tông sao?
Dương Diệp:
Thượng Vân Tiên lại nói:
- Ngươi có địa vị không thấp ở Cổ Kiếm tông sao?
Dương Diệp cười nói:
- Tạm được. Thượng Vân Tiên trâm giọng nói:
- Bây giờ ta không muốn nghĩ tới những thứ này, ta chỉ muốn biết ai giết phụ thân ta, ngươi điều tra ra được gì không?
Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Điều tra ra được một vài thứ.
Nói xong, hắn lấy ra một truyền âm phù và bóp nát, rất nhanh, truyên âm phù hóa thành một luồng ánh sáng biến mất ở trước mặt hắn.
Truyền âm!
Nhưng chẳng bao lâu, sắc mặt Dương Diệp đột nhiên biến đổi, bởi vì truyên âm phù của hắn còn chưa ra khỏi Thượng Vân Thành đã bị một lực lượng thần bí cắt đứt!
Dương Diệp hơi cong khóe miệng:
- Có chút thú vị!
- Thế nào?
Thượng Vân Tiên hỏi.
Dương Diệp cười nói:
- Không có gì, chúng ta đi ra ngoài thôi!
Hai người rời khỏi phòng tu luyện và đi tới trong đại điện. Thượng Vân Hiền đã đến trước mặt Dương Diệp, tuy nhiên lúc này trên mặt hắn rõ ràng có vẻ lo lắng.
- Thế nào?
Dương Diệp hỏi.
Thượng Vân Hiền trâm giọng nói:
- Trong thành xảy ra chuyện gì đó. Cả tòa thành bị một trận pháp vây khốn, không ai ra, cũng chẳng vào được. Ngay cả truyền âm phù cũng truyền tống không ra được!
Hai mắt Dương Diệp híp lại, hắn cùng hai người bên cạnh rời khỏi đại điện. Lúc ra phía ngoài, hắn thấy trên không trung tòa Thượng Vân Thành là một mảnh xám mịt mờ, nhưng nếu như từ bên ngoài nhìn sẽ phát hiện ra ở đây tuyệt đối không khác thường!
Hắn nhìn lướt qua xung quanh, trong thành xuất hiện sương mù bao phủ, khiến cho cả tòa thành mờ mịt, không thể nhìn rõi
Cả tòa thành lập tức rơi vào khủng hoảng!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Dương Diệp hỏi.
Thượng Vân Hiền lắc đầu:
- Không biết, vừa rồi đột nhiên nó lại thay đổi như vậy. Nhất định là có người thi triển thần thông, dùng trận pháp bao phủ tòa thành này. Nói đến đây, hắn do dự một lúc, sau đó nói:
- Đối phương có thể biết các hạ tới Thượng Vân Thành.
Dương Diệp nhìn vê phía Thượng Vân Hiền:
- Ngươi là nói bọn họ là nhằm vào ta sao?
Thượng Vân Hiền khẽ gật đầu:
- Có lẽ không chỉ vậy. Có lẽ mục tiêu của bọn họ là cả tòa thành, bọn... bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Dương Diệp im lặng một lát, sau đó đi về phía xa. Hai người Thượng Vân Tiên do dự một lúc sau đó cũng vội vàng đi theo.
Ba người Dương Diệp đi tới trước cửa thành, nhưng bên ngoài lại là sương mù vô tận nên không nhìn rõ được gì, trong lúc đó, thỉnh thoảng lại có người lao ra ngoài thành, nhưng chỉ trong giây lát liên truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết!
Thượng Vân Hiền trâm giọng nói:
- Không ra được!
Nói đến đây, hắn do dự một lúc, sau đó nói:
- Các hạ có thể thông báo với trưởng lão của Cổ Kiếm tông không?
Dương Diệp lắc đầu:
- Truyên âm phù không truyền ra được. Nghe vậy, vẻ mặt Thượng Vân Hiền lập tức khó coi.
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, nơi này quả thật có vẻ đặc biệt kỳ lạ! Đúng lúc này, ngoài cửa thành phía xa có một người mặc áo dài màu trắng đột nhiên bay về phía bên bọn họ, người này mặc trang phục màu trắng, tóc dài và che mặt, bay trên bầu trời, ở toàn thân hắn còn có từng trận âm phong thôi ra.
Không thể không nói, ở trường hợp này, vào thời điểm này, nhìn thấy cảnh tượng như vậy vẫn có chút dọa người.
Dương Diệp liếc nhìn người này, sau đó nhẹ nhàng đấm vào ngực của mình:
- Ta rất sợ đó.