Chương 4995: Tạm thời không cần biến mất! (2)
Chương 4995: Tạm thời không cần biến mất! (2)Chương 4995: Tạm thời không cần biến mất! (2)
Lần này, tốc độ của hai thanh phi kiếm này nhanh hơn trước rất nhiều! Không chỉ vậy, lực lượng cũng muốn mạnh mẽ hơn trước!
Bí pháp Thuấn Tức!
Lần này, Dương Diệp thậm chí đã thi triển ra bí pháp Thuấn Tức!
Phi kiếm sắp đạt được cực hạn mà hắn có thể thực hiện!
Nhưng lão già kia lại vẫn nắm bắt được quỹ tích của hai thanh phi kiếm này, hai tay hắn giơ lên sau đó chộp một cái, trực tiếp nắm lấy hai thanh phi kiếm này. Chỉ có điều hắn đánh giá thấp kiếm ý cùng lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong phi kiếm, hơn nữa hai thanh phi kiếm này là thần khít
Vừa nắm được phi kiếm, lão già liền lập tức buông tay, sau đó người lướt về phía sau mười mấy trượng.
Nhưng hắn vừa dừng lại, trước ngực hắn đột nhiên tách ra, hóa ra là có một thanh kiếm vô hình chém tới!
Kiếm đã tới gần trong gang tấc, lão già liên dùng một tay nắm lấy thanh Vạn Minh này!Hắn còn chưa rút kiếm ra, Dương Diệp lại xuất hiện ở trước mặt. Trong phút chốc, hai tay Dương Diệp cầm kiếm chợt bổ xuống!
Giờ phút này, thân thể Dương Diệp mờ ảol Kiếm Vực!
Trong nháy mắt mười hai kiếm liên tục được chém xuống!
Uy lực phát ra đã trực tiếp làm cho không gian ngàn dặm phía ngoài thành thành trở thành một mảnh hư vô!
Mà trong nháy mắt, lão già tóc trắng này cũng bị chém bay ra ngoài, trực tiếp bay đến trong thành. Không chỉ có vậy, một cánh tay của lão già xuất hiện rất nhiều vết rạn, máu tươi bắn ral
Dương Diệp cầm kiếm đứng ở ngoài thành, xung quanh người hắn tản ra kiếm ý mạnh mẽ sắc bén không gì sánh được!
Mà ở trong thành, tuy lão già kia bị hắn chém mất cánh tay, nhưng rõ ràng không gặp phải vấn đề quá lớn, trên người lão già phát ra khí tức cường đại khiến không gian mấy ngàn dặm chấn động không ngừng!
Lão già liếc nhìn cánh tay của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp và bật cười:
- Quả thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Không hổ danh là người đứng đầu thế hệ trẻ trong đại thiên vũ trụ ta. Nếu cho ngươi thêm chút thời gian, sợ rằng đám lão già chúng ta cũng không phải là đối thủ của ngươi.
Hắn nói xong liên chậm rãi nắm chặt hai tay!
Kinh hãi! Lúc này trong lòng lão già rất kinh hãi. Bởi vì Dương Diệp thật sự quá trẻ tuổi lại nắm giữ chiến lực như vậy! Này Điều này có phần giống như loại thiên tài không bị cảnh giới hạn chế trong truyên thuyết!
Trên đời có một loại thiên tài, cảnh giới của bọn họ không bị hạn chết
Phía xa, hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại, Tru ở trong tay hắn đang chấn động kịch liệt!
Cuộc chiến hết sức căng thẳng!
Nhưng ở trong giây phút chỉ mành treo chuông này, lão già tóc trắng này đột nhiên nhíu mày. Thoáng cái, khí tức trên người hắn tản đi, qua một lát, hắn lạnh lùng liếc nhìn Dương Diệp, sau đó dẫn theo người của Lục gia xoay người rời đi!
Đột nhiên!
Đi rất đột ngột!
Dương Diệp liếc nhìn tòa thành kia, Lục gia lại không đánh nữa?
Hắn không suy nghĩ nhiều, xoay người biến mất ở cuối chân trời
Muốn đánh thì hắn theo tới cùng, không đánh cũng tốt, dù sao kẻ địch của hắn bây giờ chủ yếu là Hồn giáo!
Sau khi Dương Diệp rời đi, lão già tóc trắng của Lục gia ở trong thành nhìn đại điện cách mình không xa:
- Vì sao?
Trong đại điện có một giọng nói truyền đến:
- Hắn không đơn giản!
Lão già tóc trắng trầm giọng nói:
- Vị bằng hữu của hắn giết người của Lục gia ta, hắn lại giết Lục TuI
Sau một lúc lâu, trong đại điện này truyền đến một giọng nói:
- Nếu như bây giờ Lục gia ta giết chết hắn, lại chẳng khác nào chuyển sự chú ý của Cổ Kiếm tông kiếm từ trên người Hồn giáo chuyển tới trên thân Lục gia chúng ta. Tới khi đó, Hồn giáo sẽ ngồi trên núi xem hổ đấu. Tuy bây giờ Cổ Kiếm tông đã không bằng trước đây, nhưng bọn họ cũng không quá yếu. Ngược lại, từ việc bọn họ có thể đẩy lùi Hồn giáo đã thấy được, bọn họ không chỉ không kém, trái lại còn rất mạnh. Chuyện này, Lục gia ta tạm thời không dính vào, để bọn họ cùng Hồn giáo liều mạng với nhau, cùng tổn thất nặng nề, chúng ta từ trong chiếm lợi là được. Về phần Dương Diệp này, không sao, đến lúc đó chính là lúc hắn cùng đường!
Lão già tóc trắng im lặng rất lâu, sau đó khẽ thở dài:
- Người của Lục gia bị người ta giết chết ở trước cửa, gia chủ còn có suy nghĩ này... Nói thật, tuy ta muốn giết chết Dương Diệp này, nhưng trong lòng ta rất phục vê những chuyện hắn đã làm. Hắn là một người trẻ tuổi lại có tâm huyết. Nếu như Lục gia ta có một người trẻ tuổi như thế tồn tại, cho dù sau này không trở thành thế gia đứng đầu, nhưng ít nhất sẽ không phải sống bất bình, sống uất ức!
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tộc trưởng?
Lão già dĩ nhiên không khiếp sợ, bởi vì cho dù là tộc trưởng của Lục gia cũng phải tôn trọng gọi hắn là thúc.
Lão già này chính là Lục Vô Úy - người năm đó từng có danh tiếng chấn động đại lục Vĩnh Hằng!
Ở năm đó, cái tên này rất vang dội!
Trong đại điện vang lên một tiếng thở dài.
Lần này Dương Diệp làm nhục Lục gia, hắn làm gia chủ Lục gia làm sao không muốn chém giết Dương Diệp, để chấn động uy danh Lục gia?
Nhưng...
Ở trong đại điện, gia chủ Lục gia Lục Ngôn Danh ngồi ở chủ vị, ở phía dưới hắn có một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng.
Nữ tử nhỏ nhắn này có hình thể hư hư thật thật, nhìn kỹ lại sẽ phát hiện đây chỉ là một phân thân!
Nhưng chính là một phân thân này lại làm cho gia chủ Lục gia giống như gặp phải kẻ địch lớn, rất đề phòng!
Mà trước đó, Lục Vô Úy không hề phát hiện ra nàng!
Lục Ngôn Danh nhìn tiểu nữ hài nhưng không nói gì!
Kiều tiểu nữ hài xoay người:
- Lục gia tạm thời có thể không cần biến mất!
Vừa dứt lời, nàng đã trực tiếp biến mất.